Nghiêm Húc ôm Thiên Thảo đi về phía trước mấy bước, bước chân lập tức khựng lại. Một người đàn ông mà cậu vô cùng quen thuộc, Thiên Thảo còn quen thuộc hơn đang ngồi ở bên ngoài biệt thự, dựa vào cổng chính đã khóa, hút thuốc. Trong bóng tối, ánh lửa chợt sáng chợt tắt chiếu sáng khuôn mặt của anh ta, bộ dạng như đã chờ ở đây từ rất lâu.
Vỗ vỗ vạt áo, Tân Xuyên đứng dậy bước đến gần Nghiêm Húc, trong mắt có nồng đậm không vui và chua xót.
“Cậu để cho cô ấy uống say sao? Còn thừa dịp cô ấy say ôm lấy cô ấy, thật là hèn hạ, mau trả cô ấy lại cho tôi.”
Vì dựa vào lòng Nghiêm Húc nên Thiên Thảo không nhìn thấy Tân Xuyên, bây giờ nghe thấy giọng Tân Xuyên mới biết là anh ta. Vỗ vỗ bả vai Nghiêm Húc để cậu đặt mình xuống, Thiên Thảo day day trán, mất kiên nhẫn nói với Tân Xuyên: “Anh còn tới làm gì, từ nay về sau xin cút khỏi tầm mắt của tôi, cứ yêu thương quyến luyến với bạn gái trước của anh, đừng không có việc gì lại tới quấy rầy người khác.”
“Đừng giận anh, anh biết rõ em vẫn còn yêu anh, quay về đi, Thiên Thảo.”
Tân Xuyên dùng ánh mắt cầu xin nhìn cô, nhưng không biết tại sao, trong đó còn kèm theo sự đau lòng.
Thiên Thảo kinh hãi, không biết sự ‘đau lòng’ đó đến từ đâu? Cô có chỗ nào khiến anh ta thấy đau lòng sao?
“Nghiêm Húc, cậu đi mở cửa đi.” Thiên Thảo nhịn xuống cảm giác khó chịu cuồn cuộn trong dạ dày, thật sự là ghét cái gì thì cái đó tới.
Tân Xuyên không nhịn được đến gần một chút, cũng nắm lấy hai tay cô, không để cho cô đi.
“Anh biết là em vẫn còn quan tâm anh, nếu không em cũng chẳng đi uống rượu. Trước kia rõ ràng là em không thích uống rượu, đừng chà đạp thân thể mình nữa. Thiên Thảo, trở về đi, anh đã cắt đứt liên lạc với cô ấy rồi…..”
Mẹ nó, cuối cùng cô cũng biết sự ‘đau lòng’ trong ánh mắt Tân Xuyên đến từ đâu rồi, mệt cho anh ta nghĩ rằng cô uống rượu là vì tình mua say, mượn rượu tiêu sầu!!
Muốn đẩy Tân Xuyên ra, nhưng không ngờ giãy thế nào cũng không thoát, cô không vui nói: “Xin anh đừng nên tự mình đa tình mà hiểu lầm, tôi uống rượu là vì ăn mừng tôi đã rời khỏi anh. Vì anh mua say à? Mệt anh còn nghĩ ra được, anh có đáng giá không?!”
Trong lòng Tân Xuyên đau xót, nói: “Em đang nói dối.”
“Anh buông ra!”
Thiên Thảo và Tân Xuyên giằng co, nhưng bất đắc dĩ là anh ta vẫn không buông tay, còn giống như đang lên án cô phản bội, anh ta nói: “Đứa học trò kia có cái gì tốt, còn nhỏ tuổi hơn em, ngoại trừ một phòng trống thì chẳng có gì cả, thậm chí ngay cả phương tiện để đưa em về an toàn cũng không có, tại sao em nhất định ở lại chỗ này?! Anh đã hiểu rõ sai lầm rồi, tại sao không theo anh trở về!” Nói xong lời cuối cùng, Tân Xuyên hơi kích động, mím môi, bắt được cổ tay Thiên Thảo, nắm thật chặt khiến cô thấy hơi đau.
“Anh yêu em như vậy, sao em luôn nói những lời tàn nhẫn làm tổn thương anh.”
“Anh hiểu rõ yêu là gì sao?” Thiên Thảo bật cười một tiếng.
“Coi như cả đời chỉ có thể ngồi xe đạp, tôi cũng không muốn ngồi trên xe SAAB của anh thêm lần nào nữa. Tôi thật sự không hưởng thụ nổi thứ tình yêu hoa lệ mà xa xỉ giống như con người anh. Đối với tôi mà nói, giá trị còn tốt hơn thăng chức, không cần vì hư vinh bên ngoài mà lãng phí, dư thừa tiền xăng.”
Sắc mặt Tân Xuyên trắng bệch, hỏi: “Em có ý gì?”
“Tôi chỉ muốn nói, anh đóng gói người yêu của mình cực kỳ sang quý nhưng trên tinh thần thì giá rất rẻ.”
Tân Xuyên cầm tay Thiên Thảo, run rẩy hỏi: “Em đang cố ý đúng không, vì giận anh sao?” Đúng là anh ta đã bị kích thích.
Lúc này Nghiêm Húc đã mở cửa xong, đi qua, cậu chau mày kéo tay Tân Xuyên đang nắm chặt cổ tay Thiên Thảo ra.
“Buông cô ấy ra, cô ấy rất đau.”
“Không tới phiên cậu quản.”
Tình trạng của Thiên Thảo rất kém, cô nâng tay ôm ngực, nói: “Nghiêm Húc, cậu mau tránh ra….”
Nghiêm Húc ngoan ngoãn tránh ra, cũng móc túi áo tìm thứ gì đó.
Tân Xuyên có cơ hội biểu hiện, anh ta nhích tới gần Thiên Thảo một chút, quan tâm vuốt nhẹ lưng cô, dịu dàng hỏi: “Em làm sao vậy? . . . . . .”
Ai ngờ. . . . . .
Thiên Thảo: “Ọe….” Nôn lên thân người khác.
Cuối cùng Nghiêm Húc đã tìm thấy chiếc khăn tay trong túi áo, cậu đưa cho cô, cũng thuận tay kéo cô vào cửa chính, sau đó khóa cửa lại.
“Nôn ra có khá hơn chút nào không?”
“Ừ, dạ dày bớt khó chịu rồi. . . . . .”
Ngay sau đó, hai người vừa nói chuyện vừa lên lầu, để lại người nào đó bị nôn lên đầy người.
Trở về súc súc miệng, uống mấy cốc nước ấm để pha loãng lượng cồn trong dạ dày, Thiên Thảo vẫn cảm thấy đầu óc choáng váng. Cô hơi vén rèm cửa sổ lên nhìn một chút, Tân Xuyên đã lái xe rời đi rồi, đoán chừng ban nãy bị cô nôn quá nhiều lên người.
Thiên Thảo hơi say gọi Nghiêm Húc cũng đang hơi say tới nói: “Nguyễn Tây kêu tôi hỏi cậu xem tốt nghiệp rồi có tính toán gì chưa, anh ấy định cho cậu đến Kalan.”
“Kalan?”
Nghiêm Húc hơi kinh ngạc một chút, đáp: “Đương nhiên tôi muốn đi rồi.”
Mặc dù, sau khi đạt được giải Quán quân đã có khá nhiều dàn nhạc cổ điển trong nước tới tìm cậu, nhưng cũng không thể khiến cậu hưng phấn bằng Kalan.
Bởi vì có Thiên Thảo ở đó.
“Ừ, về rồi tôi sẽ nói vài câu với Nguyễn Tây.” Thiên Thảo chóng mặt day day huyệt thái dương.
“Đúng rồi, mấy ngày nữa tôi muốn đến nước Pháp.”
“Cô cũng muốn đến buổi giao lưu âm nhạc sao?”
Thiên Thảo say nên không nghe ra chữ ‘cũng’ ở trong lời nói của Nghiêm Húc, cô đáp: “Không phải. Là đến tham gia cuộc thi của nhạc trưởng.”
“Ừ.”
Nghiêm Húc dừng một chút, nói tiếp: “Tôi sẽ đến cổ vũ cho cô.”
“Về mặt tinh thần sao?”
Thiên Thảo phất tay với cậu, cũng nằm xuống chiếc đệm mềm mại, nói: “Cậu ra ngoài đi, tôi buồn ngủ rồi. . . . . .”
Nghiêm Húc: “. . . . . . Cô giáo, đây là ghế sofa trong phòng khách. . . . . .”
Cuối cùng, Thiên Thảo bị Nghiêm Húc khiêng về giường, phòng cô không bật đèn, nhưng ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ có thể phác họa rõ nét tất cả. Nghiêm Húc đắp chăn kín cho cô, lại hạ màn cho cô. Dưới ánh trăng, cô ngủ rất điềm tĩnh.
Không nhịn được tới gần phía trước, dùng ánh mắt miêu tả khuôn mặt cô, một lát sau, lại dùng ngón tay sờ sờ cô, ngón tay lướt qua hàng mi mềm, cái mũi xinh xắn, đôi môi đầy đặn. Nhìn đến đây, Nghiêm Húc lại nhớ tới lần trước mớm nước cho Thiên Thảo uống, hầu kết vô thức trượt trượt.
Giống như bị cái gì đó dẫn dắt, Nghiêm Húc mê muội tiến lên phía trước cảm thụ hơi thở của cô, lại ngậm môi cô liếm hôn một lúc lâu, cuối cùng đè xuống hơi thở rối loạn, dừng động tác, nâng người ra khỏi Thiên Thảo.
Giống như trở nên say hơn, Nghiêm Húc đi tới phòng tắm, mở một chậu nước lạnh cho mình, có thể là do chất cồn nên bây giờ toàn thân cậu đều rất nóng.
Một giấc ngủ đến tận buổi trưa, cuối cùng Thiên Thảo cũng không thể bỏ bữa nữa, đi tới phòng khách, Nghiêm Húc không có ở đây, nhưng trên bàn đã bày một bữa sáng phong phú.
Đúng vậy, là bữa sáng không phải bữa trưa, buổi sáng đi học, nhất định đứa nhỏ này nghĩ là cô sẽ tỉnh dậy sớm, nên mất công chuẩn bị một bàn ăn như vậy cho cô, ai ngờ Thiên Thảo lại là một kẻ đại lười. . . . . .
Thôi, coi như bữa trưa đi, không nguội lắm, vào mùa hè là nguội vừa phải.
Kể từ khi học tiểu học liền thay đổi thành hiếu động, Thiên Thảo thấy bữa sáng nhẹ là không thể nào quy củ ở trên bàn ăn, cô cầm hai miếng bánh sanwich kẹp một miếng trứng chần nước sôi, vừa đi vừa ăn. Lúc đi qua cửa sổ vẫn không quên ngắm cảnh, nhưng vừa nhìn đã khiến tâm trạng của cô lại tồi tệ lần nữa.
Một chiếc SAAB màu bạc đang chầm chậm chạy tới từ đằng xa, sau đó dừng lại ở bên dưới biệt thự.
Thiên Thảo buồn bực trong lòng, nghĩ: Sao còn tới nữa vậy!
Quả nhiên, người bình thường không thể có được tính cố chấp và sự bền bỉ giống Tân Xuyên. Thiên Thảo nhét miếng bánh mỳ cuối cùng vào mồm, cuộc sống tựa như một cuộc A-V, nhẫn nhịn được, anh sẽ thắng.