Hà Thế Văn nhìn bộ quần áo mới của cậu, không nhịn được mà nắm lấy cái đuôi khủng long, ngạc nhiên nói: “Bộ quần áo này nhìn thú vị ghê.”
Quý Đồng nhạy bén nghe ra ẩn ý đầy kích động bên trong “Nếu bộ này có kích cỡ dành cho người lớn thì mình cũng muốn lén mặc thử một lần”.
Thế là cậu quay đầu, cười tủm tỉm hỏi ký chủ: “Anh thích không?”
Bùi Thanh Nguyên cũng nhạy bén nghe ra ẩn ý đầy kích động bên trong “Nếu ký chủ thích thì khi nào về nhà em sẽ biến thành cỡ to cho anh mặc”.
Hắn cởi tạp dề của mình xuống, bình tĩnh đáp lời: “Em mặc nhìn đáng yêu lắm.”
“Chú Hà, cháu tan làm đây.”
Bùi Thanh Nguyên gói chiếc bánh ngọt loại mới mà Hà Thế Văn cố ý chuẩn bị cho Quý Đồng vào túi rồi để vào balo, một tay hắn cầm balo, tay còn lại dắt tay em bé khủng long, chào tạm biệt với mọi người trong cửa hàng.
“Hôm nay đi chợ mua thức ăn nhé, anh muốn thử tự nấu cơm.”
Đây là điều hắn chủ động hứa hẹn với Quý Đồng vào sinh nhật mười tám tuổi của mình.
Giờ bọn hắn đang sống chung, cuối tuần hắn có thể nấu cơm và ăn ở nhà cùng nhau.
Hà Thế Văn lưu luyến nhìn một lớn một nhỏ (bé khủng long) đi xa, khua tay nói: “Trong bếp phải chú ý an toàn đó, nếu không xử lý được thì gọi ngay cho chú, mới bật bếp thì đừng vặn lửa to nhé!”
“Cháu nhớ rồi, cảm ơn chú Hà.”
Ráng chiều buông xuống, sắc đỏ cam nhuộm kín đoạn đường.
Quý Đồng ngẩng đầu nhìn hoàng hôn, lúc sau quay sang nói với hắn: “Nhuyễn Nhuyễn, em muốn ăn trứng bác cà chua.”
Ven đường là những bụi cây lùn được tắm trong ánh sáng, trông rất xanh tươi.
Thế là cậu lại nói thêm: “Thêm một đĩa rau xào, chay mặn kết hợp, dinh dưỡng toàn diện.”
Bùi Thanh Nguyên:…
Hệ thống của hắn quả thật rất nhân tính hóa, có thể kết hợp ý tưởng món ăn với phong cảnh xung quanh, không hề lo hắn sẽ nấu ăn không ngon, cũng không sợ làm tổn thương đến lòng tự trọng của một người vào bếp lần đầu.
Bùi Thanh Nguyên lặng lẽ lấy điện thoại ra, tìm kiếm thực đơn.
Thêm món thịt kho tàu nữa là được.
Chắc là không khó lắm đâu nhỉ?
Trên con đường liên tục có người ngoái lại nhìn, Bùi Thanh Nguyên bình tĩnh dẫn Quý Đồng vào chợ, tiếp tục cảm nhận được vô vàn ánh mắt yêu mến đến từ mọi người xung quanh.
“Ôi, em bé đáng yêu quá, lại còn ngoan nữa, cháu đến mua thức ăn giúp người lớn à?”
Bà cụ bán trứng gà nhìn dáng vẻ hai em ngoan ngoãn trước mặt, bèn cho bọn cậu thêm một quả trứng gà.
Quý Đồng lễ phép giơ tay lên nói cảm ơn với bà cụ, đầu khủng long trên tay áo ngẩng cao lên khiến cho bà cụ cười không ngừng.
Lúc mua thịt lợn, chú chủ quán thuận miệng hỏi hắn muốn nấu món gì, Quý Đồng lập tức kiễng chân cướp lời: “Anh cháu muốn làm thịt kho tàu ạ, đây là lần đầu tiên anh cháu nấu ăn đó!”
“À à, thịt kho tàu hả.” Chú bán thịt cười nói: “Thích mỡ hơn hay nạc hơn? Để chú chọn cho miếng thịt ba chỉ ngon nhất…”
Trước ánh mắt long lanh của Quý Đồng, chú bán thịt càng thêm ân cần, còn dặn kỹ các bước làm thịt kho tàu cho Bùi Thanh Nguyên, ngay cả cần những gia vị gì, cho vào lúc nào cũng nói rất rõ ràng.
Bùi Thanh Nguyên nghe xong lập tức có cảm giác mình biết làm luôn rồi.
Quý Đồng cũng có cảm giác giống hắn: “Nấu ăn có vẻ dễ.”
Hai người bước đi đầy tự tin đến quán bán rau.
Lúc bán cà chua, chủ quán đưa thêm một bó hành cho Bùi Thanh Nguyên, lúc mua rau lại đưa thêm một bó hành nữa, lúc mua gừng tỏi…
“Em đừng cười với người khác nữa.” Bùi Thanh Nguyên hiếm khi nhắc nhở Quý Đồng với giọng điệu nghiêm túc.
Hắn không muốn nhìn thấy hành.
Hành trong tùi nhìn còn nhiều hơn rau nữa.
Quý Đồng nghe lời, lập tức thu lại sức hút vô tình phát ra, cậu nhịn cười, vừa ngân nga một giai điệu ngắn vừa nhìn sang cửa hàng bên cạnh, nhưng vừa nhìn sang, ánh mắt đã không rời đi được nữa.
Bùi Thanh Nguyên cũng nhìn sang đó theo cậu.
Mười phút sau, Quý Đồng đeo balo galaxy cầm một túi trứng gà dần đầu ra khỏi chợ. Bùi Thanh Nguyên đi phía sau, một tay cầm túi thịt rau, một tay cầm một túi kem ly nặng trĩu.
Trong túi áo hoodie của Quý Đồng nhét đầy kẹo cao su và thạch vị mới nhất, bụng khủng long màu trắng phía trước căng phồng.
Cậu thề là lần này mình không cười.
Là ký chủ tự nguyện!
Trên đường về nhà, Quý Đồng ngồi sau xe túm vạt áo của ký chủ, vui vẻ nhìn về phía mặt trời lặn nơi chân trời, nhìn màu nắng ngày càng giống trứng bác cà chua hơn kia mà chờ mong bữa tối nay vô cùng.
Ký chủ học gì cũng thông minh thế kia, nấu ăn nhất định cũng không làm khó được hắn.
Thật ra Bùi Thanh Nguyên cũng nghĩ vậy.
Trong phòng bếp rộng rãi, hắn đeo tạp dề mới mua lên, sau khi rửa sạch thịt ba chỉ thì thái chúng thành từng miếng nhỏ, đồng thời rửa sạch cả nguyên liệu và gia vị đi kèm, những bước này rất đơn giản, không khó chút nào.
Hắn đứng trước bồn nước nghiêm túc rửa rau, bên cạnh để hai cái ghế vuông nho nhỏ, một cái là Quý Đồng ngồi xem với tinh thần phấn khởi, một cái là Hoa Hoa ngồi xem với vẻ lười biếng, hôm nay trông Hoa Hoa khác hẳn mọi hôm, trên người nó là một chiếc váy con công vô cùng rực rỡ tinh xảo, vì lông nó màu trắng nên nhìn càng lộng lẫy.
Mọi chuẩn bị đã xong, giờ bắt đầu đi rang thịt ba chỉ.
Để giữ khoảng cách an toàn không làm ảnh hưởng đến ký chủ, Quý Đồng giẫm lên ghế, háo hức nhìn cái nồi sắt đang bốc khói, Hoa Hoa cũng đứng lên theo, tò mò lắc lư cái đuôi.
Bùi Thanh Nguyên đã tính toán kỹ càng, các bước tiếp theo cũng được ghi nhớ vào trong đầu.
Nhưng bên cạnh có hai thành viên gia đình đang nhìn mình chăm chú, chẳng hiểu sao tự dưng hắn lại thấy hơi căng thẳng.
Chỉ hơi hơi mà thôi.
Dầu đã nóng, cho thịt vào được rồi.
Bùi Thanh Nguyên hít sâu, bình tĩnh cầm lấy bát đựng thịt rồi đổ những miếng thịt ba chỉ được thái gọn gàng vào trong, nước đọng lại trong bát cũng chảy xuống theo.
Sau đó, trong bếp có tiếng nổ lách tách như pháo hoa.
Quý Đồng hoảng sợ trợn hai mắt, Hoa Hoa cũng sợ đến nỗi rụt đầu lại, một người một mèo liếc nhau rồi chen nhau chạy ra khỏi bếp, trên chiếc ghế vuông nhỏ chỉ còn trơ lại chiếc váy con công.
Đây không phải vấn đề mà kiến thức hay dữ liệu có thể xử lý.
Âm thanh kia nghe đáng sợ lắm ấy!
Bùi Thanh Nguyên cũng không nhịn được mà lùi dài về sau để tránh bị bắn vào người. Hắn quay đầu nhìn những thành viên còn lại trong nhà chạy tứ tán, trong đầu không khỏi nảy ra một suy nghĩ khó mở miệng.
… Hắn có thể ra ngoài tránh nửa phút không?
…