“Được.” Lúc nãy chỉ lo làm nhiệm vụ nên không để ý chỗ nào bán dây buộc tóc.
Có rất nhiều cửa hàng ở Happy Valley, bán đầy đủ các loại vật phẩm trang sức.
Tiếng nói chuyện tương đối nhỏ, nhưng Hứa Hàn Thiên đứng ở phía sau nghe thấy rất rõ ràng.
Thế giới ba người luôn rất chật chội.
Khi nhân viên phụ trách vòng đu quay hỏi ba người có phải đi cùng nhau không, thì ít nhất hai trong số họ đã phủ nhận điều này ở trong lòng.
Chỉ có Hình U lên tiếng trả lời, cô thừa nhận là đi cùng nhau.
Cửa cabin mở ra, Hình U là người đầu tiên ngồi vào, Minh Trầm cũng đi theo sau, ngồi đối diện với cô.
Vốn tưởng rằng người nọ sẽ giành chỗ ngồi bên cạnh Hình U, kết quả là không phải. Hứa Hàn Thiên hơi nhíu mày, như thể không thể hiểu được hành động của Minh Trầm.
Hứa Hàn Thiên bước vào cabin, đứng giữa hai lựa chọn, anh ta chọn Hình U.
[Hả! Sao lại thế này!] [Sao Minh Trầm lại ngồi đối diện? Không phải nên ngồi bên cạnh con gái để bảo vệ cô ấy sao?” [Tôi vẫn vững tin Nam Trầm Bắc U là thật, anh trai làm như vậy chắc chắc là có lý do của mình]Cửa cabin đóng lại, Minh Trầm lấy điện thoại ra: “Chụp đi, tranh thủ hoàn thành nhiệm vụ.”
Hứa Hàn Thiên và Hình U ngồi cạnh nhau, rất tiện cho việc chụp ảnh đôi trước.
Tuy rằng có chút xấu hổ, nhưng Hình U cũng muốn đánh nhanh thắng nhanh, lập tức nói với Hứa Hàn Thiên: “Chúng ta chụp cái tựa vai trước đi.”
Ôm cánh tay dựa sát vào nhau, ngay lập tức liên tưởng đến hai tư thế ——
Tay trong tay, ngả đầu lên vai.
Thành phẩm ra đời!
Tay trong tay với người khác ở trước mặt Minh Trầm, thật đúng là một bài kiểm tra tâm lý.
Trái lại Hứa Hàn Thiên rất phối hợp, anh ta nâng cánh tay lên để cô tiện vòng tay qua, Hình U vừa tiến lại gần vừa liếc nhìn người đối diện.
Kệ đi, chết sớm thì siêu sinh sớm, Hình U giữ lấy cánh tay Hứa Hàn Thiên, sau đó giơ điện thoại lên cao, vừa nghiêng đầu vừa chụp ảnh trong hai giây, sau đó nhanh chóng buông ra.
Hứa Hàn Thiên vẫn giữ nguyên động tác nắm tay, cánh tay hơi nâng lên, nhìn thoáng sang người bên cạnh, sắc mặt tối sầm vài phần.
Anh ta nhớ đến mùi hương thoang thoảng mà Hình U mang lại khi đến gần vừa rồi, đặc biệt đến mức khiến người khác say mê.
Hình U cúi đầu nhìn bức ảnh trên điện thoại, xác nhận bắt chước thành công.
Minh Trầm ngồi ở phía đối diện, ngoài cười nhưng trong lòng không cười, anh hỏi: “Ổn không?”
Hình U đáp: “OK.”
“Vậy tiếp theo, nên đến chúng ta.” Minh Trầm đưa tay ra, ý bảo cô nắm lấy và đến bên cạnh mình.
Vòng đu quay đi một vòng mất khoảng hai mươi phút, lúc này mới đến một phần tư vị trí. Hứa Hàn Thiên đột nhiên phản ứng lại, ngay từ đầu Minh Trầm đã tính toán để anh ta chụp trước, sau đó sẽ thuận theo tự nhiên mà kéo Hình U qua.
Sau khi chụp ảnh xong, Hình U cũng sẽ tiếp tục ngồi ở bên đó.
Hình U ngồi xuống bên cạnh Minh Trầm, người nọ biết rõ còn cố ý hỏi, “Chúng ta chụp cái gì?”
Hình U chỉ chỉ chóp mũi.
“À ~” Minh Trầm làm ra vẻ bừng tỉnh.
Nếu ở đây có camera phát sóng trực tiếp thì khán giả nhất định sẽ phát hiện ra khuôn mặt tảng băng ngàn năm không thay đổi của Hứa Hàn Thiên có một biểu cảm rất chi khó tả.
Chóp mũi đối chóp mũi, mặt đối mặt, Hình U chớp mắt liên tục, như thể đôi mắt không chịu nghe lời.
Tiếng cười khẽ vang lên bên tai, anh hỏi: “Tiểu Khổng Tước, cậu căng thẳng cái gì?”
Hình U siết chặt điện thoại, phản bác theo bản năng: “Ai căng thẳng, tại vòng đu quay lên cao, tôi chỉ sợ độ cao mà thôi.”
Minh Trầm cười cười, cũng không vạch trần, còn thay cô suy nghĩ biện pháp: “Vậy cậu nhắm mắt lại đi.”
Đây là ý kiến hay, Hình U ngay lập tức nhắm mắt lại, tròng mắt vẫn đảo quanh, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không mở ra.
Điện thoại bị lấy đi, cô còn tưởng Minh Trầm lấy để chụp ảnh, nhưng đợi mãi vẫn không nghe thấy âm thanh gì.
Hàng mi dài run rẩy, Hình U mở mắt ra, đối diện với cặp mắt nâu chứa đựng ý cười.
“Này, sao lại mở mắt ra rồi, tôi còn đang định chụp nữa đấy.” Khóe miệng người đàn ông cong lên, giọng điệu mang theo vẻ lười biếng trêu chọc.
“Cậu nhanh lên.” Hình U thúc giục một tiếng, sau đó nhắm mắt lại lần nữa.
Ngay tại thời điểm cả hai sắp chạm vào nhau, vòng đu quay chợt run lên, vì không kịp chuẩn bị nên chóp mũi của hai người đập vào nhau.
Hình U đột nhiên mở mắt ra, phát hiện vòng đu quay đã lên đến điểm cao nhất, lúc này mới vừa qua khỏi điểm chính giữa.
Cô đưa tay sờ sờ chóp mũi: “Nếu không phải cậu chậm chạp thì đã sớm chụp xong rồi.”
“Phải phải phải, đều là lỗi của tôi,” Lúc Tiểu Khổng Tước tức giận, Đại Cẩu Cẩu sẽ tự động bật chế độ nhận sai.
Dù là xin lỗi qua quít thì cũng không sao, chỉ cần thuận theo cô là được.
Bầu không khí giữa hai người hòa hợp, suýt chút nữa quên mất phía đối diện còn có một vị ngồi ở đó.
“Khụ.” Hứa Hàn Thiên ho khan nhắc nhở, lúc này Hình U mới trở về chủ đề chính, cô hỏi Minh Trầm có chụp được không, muốn đích thân kiểm tra.
Kết thúc một vòng đu quay, bộ ba “biến mất” đã quay trở lại ống kính phát sóng trực tiếp, khán giả phát hiện vị trí của họ đã thay đổi.
[Eiii phát hiện rồi nhe] [Tui biết thế nào họ cũng đổi chỗ mà] [Muốn ship CP khác thì phải bước qua xác Minh Trầm]Kế tiếp, ba người sẽ phải đến ba nơi khác nhau, đáng lẽ đường ai nấy đi, nhưng sau khi nhìn thấy bức ảnh của Hình U, Hứa Hàn Thiên đột nhiên nói: “Tôi mới từ chỗ đó lại đây.”
Hình U chợt xoay người, trong mắt tràn ngập mong đợi: “Ở đâu vậy?”
Hứa Hàn Thiên tận tình chỉ đường cho cô, Minh Trầm khoanh tay, đợi bọn họ nói xong liền nhắc Hình U ra cửa hàng mua dây buộc tóc mới.
Hình U đang vội nên không suy nghĩ nhiều, chỉ mua cái màu đen đơn giản nhất.
*
Tiếp theo, Minh Trầm sẽ phải tìm một hồ nước xanh biếc.
Khi đi ngang qua một cửa hàng vật phẩm trang sức, Minh Trầm đột ngột dừng lại, ngay tại thời điểm khán giả cho rằng anh đã phát hiện ra địa điểm mới, thì đã thấy Minh Trầm đi thẳng đến khu vực treo đầy dây buộc tóc, anh lướt từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, sau đó lấy xuống ba cái.
Các hình trang trí trên dây buộc tóc được phân biệt là: lát quýt vàng, ngôi sao vàng và mặt trăng vàng.
[Tui biết ngay là mua dây buộc tóc mà, lúc nãy ở Happy Valley, dây buộc tóc của Hình U đã bị lỏng] [Đm đm đm! Quýt là thứ mà Tiểu Khổng Tước yêu nhất] [Vậy ngôi sao và mặt trăng là tượng trưng cho Hình U U và Minh Trầm Trầm sao?]Sau đó, Minh Trầm lại đi đến một cửa hàng khác và bất ngờ rẽ vào quầy trưng bày mỹ phẩm của một thương hiệu lớn.
Nhân viên bán hàng nhiệt tình đẩy mạnh tiêu thụ, mục đích của Minh Trầm rất rõ ràng, anh đang bắt đầu lựa chọn các màu son.
[Anh trai mua son làm gì thế?] [Chị em có còn nhớ không, hai ngày trước biệt thự có tổ chức trò chơi, lúc ấy có lấy ra hai thỏi son, trong đó có một cái là của Hình U] [Cảm ơn mấy thím nhiều, tui hiểu rồi]Minh Trầm không mất quá nhiều thời gian, anh dựa vào trí nhớ của mình để chọn một thỏi son cùng màu với thỏi son lúc trước, sau đó rời khỏi cửa hàng và bước vào một cửa hàng bán nhạc cụ.
Trên tủ kính có trưng bày các mô hình thu nhỏ của nhiều loại nhạc cụ khác nhau, cũng như các đồ lưu niệm như móc khóa và mặt dây chuyền, Minh Trầm đi dạo một vòng, cuối cùng lấy xuống chiếc ghim cài áo hình cây đàn violin, sau đó đi đến quầy tính tiền.
[Mô hình cây đàn dương cầm ở phía bên trái không tồi nhe] [Oh My God, mua nó mua nó mua nó!] [Hôm nay lại được ăn cơm chó] [Xin được nhắc nhở một câu, chẳng lẽ mấy người đã quên bọn họ còn đang thử thách chụp ảnh đôi?] [Chắc vị đại ca này tự nhiên nổi hứng đi mua sắm đúng không?] [Anh trai à, chúng ta vẫn còn làm nhiệm vụ chứ?]Minh Trầm mua rất nhiều thứ nhỏ nhỏ xinh xinh, nhìn hình dạng thì tất cả đều là quà cho Hình U, mọi người đều mong chờ thanh mai trúc mã có thể gặp lại nhau ở một địa điểm khác.
Đáng tiếc ông trời không chiều lòng người, lúc sau mở album, địa điểm không khác nhau thì cũng là thời gian không trùng khớp.
Mặt trời sắp lặn, Hình U mở album số 8 vào lúc năm giờ chiều.
Cô cần tìm một pho tượng chuột Mickey nhiều màu sắc ở quảng trường.
Tổ tiết mục không chọn quảng trường đông người qua lại mà là một nơi khá vắng vẻ, mấy lần Hình U nhờ người qua đường giúp đỡ, vất vả lắm mới tìm được chuột Mickey, lúc đó là năm giờ bốn mươi phút.
Còn hai mươi phút nữa là hết giờ, không còn đủ thời gian để tìm địa điểm tiếp theo. Hình U đi qua đi lại tại chỗ, sau đó rướn cổ nhìn về phía xa, mong chờ một người khác đến.
Mười phút trôi qua, không có phát hiện gì mới, Hình U ngồi bên đài phun nước nghỉ ngơi.
Vốn tưởng rằng sẽ rất dễ tìm được chín địa điểm để chụp ảnh, nhưng sau khi tự mình trải nghiệm thì mới biết được may mắn mới là yếu tố quan trọng nhất. Sau khi hoàn thành xong chín địa điểm thì có thể nhận được 10 điểm, thiếu một cái sẽ bị trừ 5 điểm, nếu cô không chụp được cái thứ tám thì coi như thành quả hôm nay bằng 0.
*Ý là không những bị trừ 10 điểm mà còn không có điểm cộng nào.
Hình U cầm điện thoại nhìn thời gian.
Điện thoại không có Internet nên không thể chơi bất cứ cái gì, cô cầm lên rồi lại bỏ xuống, cuối cùng cho điện thoại vào trong túi xách.
Đài phun nước phía sau cô không hoạt động, một mình cô ngồi ở đó, hai tay chống ở hai bên người, ánh mắt vô định rơi trên mặt đất, rốt cuộc người cô chờ đợi cũng đã xuất hiện.
Ngay tại thời điểm Hình U sắp đi vào trạng thái ngẩn người, thì ánh sáng trước mặt đột nhiên bị một bóng người chặn lại.
Hình U ngẩng đầu theo bản năng, một con gấu mũm mĩm cất từng bước nhẹ nhàng đi đến trước mặt cô, sau đó vẫy tay với cô.
Có thể bắt gặp những người trong bộ trang phục thú bông như vậy ở ngoài công viên giải trí thường là phát tờ rơi hoặc là thúc đẩy bầu không khí, nhưng trong tay chú gấu này không có gì. Hình U cho rằng đây là nhân viên công tác trong quảng trường nên cũng giơ tay đáp lại.
Sau khi chào hỏi xong, Gấu lớn vẫn không rời đi.
Hình U do dự một chút, chủ động hỏi thăm: “Bạn có chuyện gì sao?”
Thân hình tròn vo của Gấu lớn khẽ lắc lư, nhưng vẫn im lặng không nói, vẫn không có ý định rời đi.
Máy quay vẫn còn đang ghi hình, Hình U nhíu mày, trong lòng cảm thấy có chút nghi ngờ.
Biết rõ xung quanh có nhiều camera như vậy mà vẫn xông đến trước mặt cô, trên tay lại không có gì khác, rất có thể đây không phải là một người qua đường tình cờ, mà là một sự sắp đặt có chủ ý.
“Bạn là người của tổ tiết mục sao?” Hình U thử hỏi.
Cơ thể mập mạp của Gấu lớn dường như dừng một chút, nhưng vẫn không lên tiếng.
Chỉ còn ba phút cuối cùng, Hình U ôm tâm lý đánh cược một phen, thuận miệng đoán mò: “Hoặc là, bạn là khách mời nào?”
Gấu lớn vẫn không mở miệng.
Hình U nhún vai, ngồi tại chỗ thở dài.
Đúng lúc này, Gấu lớn đưa tay gỡ mũ đội đầu xuống, lộ ra khuôn mặt sạch sẽ.
Khoảnh khắc nhìn rõ mặt của anh ta, Hình U đã rất ngạc nhiên: “Chu… Hủ Sinh?”
“Đã lâu không gặp, bạn học cũ.” Chu Hũ Sinh tháo găng tay, một bàn tay to góc cạnh chìa ra, khẽ cười: “Hôm nay tôi là cộng sự cuối cùng của cậu.”
*
Sau sáu giờ tối, các khách mời ở từng nơi trong thành phố lần lượt trở về biệt thự.
Chạy tới chạy lui cả một ngày trời, ai nấy cũng đều mệt mỏi, tổ tiết mục chu đáo đã trực tiếp chuẩn bị một bữa tối tinh tế cho bọn họ, nghe nói cũng là để chào đón tân khách mời sắp đến.
Sau khi Liễu Thanh Vận xuất hiện, bọn họ liền biết còn có một khách mời nam khác, xem như là sắp được gặp mặt.
Theo như lời của Tô Mông Mông: “Nếu không đến, chương trình của chúng ta sẽ ngừng quay hình.”
Hình thức phát sóng trực tiếp của “Tình yêu phi khoa học” sẽ kết thúc trong vòng một tháng này, thời gian còn lại không đến mười ngày.
Trong lúc Hình U vắng mặt, Tô Mông Mông thích đi tìm Tiêu Kỳ để nói chuyện, cô ấy lén huých khuỷu tay vào người Tiêu Kỳ: “Hôm nay chị chụp hình…”
Trong khoảng thời gian trò chuyện, các khách mời khác lần lượt trở lại.
Bảy giờ tối, Hình U vẫn chưa trở về, Tô Mông Mông lại hỏi: “Sao U U vẫn chưa quay về, chẳng lẽ là về cùng với tân khách mời?”
Vừa dứt lời, cánh cửa truyền đến tiếng động.
Ngoài Hình U quen thuộc thì còn có một người đàn ông xách vali đi theo bên cạnh cô.
“Đây là…” Lời nói của Tô Mông Mông đã thành sự thật, cô thật sự trở về cùng với tân khách mời.
Minh Trầm vừa cầm cốc nước đi ra khỏi phòng bếp thì tình cờ nghe thấy bọn họ tự giới thiệu về bản thân, có lẽ vẫn đang thảo luận về sự xuất hiện của tân khách mời.
Minh Trầm chậm rãi quay lại phòng khách, khi nhìn thấy bóng dáng kia trong đám người, anh nhíu mày theo bản năng.
Người nọ đúng lúc nhìn sang.
Sau khi nhìn rõ mặt, Minh Trầm chợt siết chặt cốc thủy tinh.
Âm thanh ồn ào náo nhiệt trong phòng khách gần như biến mất ở bên tai, trên mu bàn tay nổi lên những đường gân xanh lạnh lẽo.
“Chu Hủ Sinh.”
Đây là điều mà Tô Mông Mông vẫn luôn tò mò, và Hình U vẫn luôn giữ miệng không nói —— Mối tình đầu.
—————
Tác giả có lời muốn nói:
Không cần hoảng sợ, đây là truyện ngọt