Nghiêm Ngôn lạnh lùng nhìn chằm chằm bàn tay Tô Tiểu Mễ đặt trên vai , Tô Tiểu Mễ biết điều rụt trở về.
“Nếu như em dám đi đến đó, anh sẽ giúp em mở cửa.” Nghiêm Ngôn chỉ vào cánh cửa.
“Anh không thể khiêm tốn tiếp nhận ý kiến người khác đối với mình à? Màu hồng thì sao chứ? Màu hồng là màu tình yêu, màu sắc ngọt ngào, người nào nói màu hồng chỉ dành cho phụ nữ hả, thành kiến, nói năng tầm bậy, không biết gì hết, hoang đường.”
Nghiêm Ngôn đi vào thư phòng: “Anh không muốn tiếp tục tranh cãi mấy vấn đề hạ thấp trí thông minh kia nữa.”
Tô Tiểu Mễ nhìn cửa phòng đóng lại, lắc đầu: “Không ngờ Nghiêm Ngôn lại là người bảo thủ như vậy.”
Đi siêu thị mua thức ăn, Tô Tiểu Mễ đẩy xe ra ngoài tính tiền vừa vặn nhìn thấy nơi bán quần lót kiểu nam màu hồng phấn, tùy ý lấy hai cái bỏ vào trong xe.
Hiện tại Tô Tiểu Mễ làm món ăn miễn cưỡng có thể nuốt, cơm nước xong Nghiêm Ngôn đặt xuống bát đũa nhìn Tô Tiểu Mễ : “Lấy đồ ngủ, anh đi tắm trước.”
Tô Tiểu Mễ gật đầu như bằm tỏi, quay đầu lại theo dõi Nghiêm Ngôn đã đi vào phòng ngủ. Sau đó lén lén lút lút lấy ra quần lót màu hồng nhét vào trong áo ngủ, ôm đến gõ nhẹ cửa phòng, Nghiêm Ngôn nhận lấy đồ ngủ liền đóng cửa lại, Tô Tiểu Mễ trở lại phòng bếp đem chén bát đi rửa vừa dựng lỗ tai nghe động tĩnh bên trong, chờ rửa xong đống chén thì tiếng nước chảy trong phòng tắm cũng ngừng, không lâu sau một giọng hét từ phòng tắm truyền đến: “Tô Tiểu Mễ, vào đây cho anh.”
“A, chuyện gì nha.” Tô Tiểu Mễ giả vờ mình không biết gì sất cúi đầu đi vào.
Nghiêm Ngôn trong phòng tắm cả người trần trụi, trong tay cầm chiếc quần màu hồng, khuôn mặt tức giận trừng Tô Tiểu Mễ, Tô Tiểu Mễ cúi đầu nhìn sang nơi khác: “Xấu hổ kinh khủng.”
“Em nhìn lung tung nơi nào đó? Hiện tại em có thể giải thích tại sao xuất hiện chiếc quần màu hồng này không?”
“Chuyện gì ? Nhỏ quá sao?”
“Không phải nhỏ mà màu của nó ấy.”
“Màu thế nào, rất thuần khiết đúng không?”
Nghiêm Ngôn đem quần hồng ném vào trên đầu Tô Tiểu Mễ, trực tiếp mặc vào đồ ngủ: “Dù có chết trên thi thể anh cũng sẽ không xuất hiện thứ này.”
Tô Tiểu Mễ lấy xuống quần hồng nhìn bóng lưng Nghiêm Ngôn, xem ra muốn thay đổi một người không phải chuyện dễ. Thật ra Tiểu Mễ đem Nghiêm Ngôn biến thành một người thích màu hồng cũng không phải chuyện không tốt, nhưng trong Tô Tiểu Mễ lại nghĩ: Màu hồng biểu hiện sự ngọt ngào, cậu muốn mình cùng Nghiêm Ngôn lúc nào cũng ngọt ngọt ngào ngào, trí tưởng tượng quả nhiên chênh lệnh rất nhiều.
Lại qua mấy ngày, tối nay Nghiêm Ngôn trở về còn đưa theo Dương Huy cùng Lưu Ứng Tinh.
Dương Huy nhìn vào phòng: “Tiểu Mễ nhà cậu đâu?”
“Ở trường học.”
“Ngôn, cậu nói xem có phải chúng ta đã lâu không ra ngoài chơi.”
“Tô Tiểu Mễ còn phải đi học.”
“Xin phép cho cậu ta là được chứ gì, nghỉ hai ngày cũng không chết. Đại học mà, Nghiêm Ngôn cậu không nên yêu cầu quá nghiêm khắc.”
“Không nghiêm khắc với Tô Tiểu Mễ cái mông của cậu ta sẽ vểnh lên trời.”
Lưu Ứng Tinh nhìn chung quanh căn phòng, mặc dù chính tay hắn tìm giúp Nghiêm Ngôn nhưng chưa từng xem kỹ qua, mở thử cửa phòng ngủ liền sửng sốt một chút, nén cười trở về ngồi đối diện Nghiêm Ngôn: “Ngôn, tớ không biết sở thích của cậu lại đặc biệt như vậy nha.”
Nghe xong lời này Nghiêm Ngôn liền có dự cảm không tốt, quay đầu nhìn vào phòng quả nhiên một mảnh hồng phấn, Dương Huy tò mò chạy đến xem thử, nhìn thấy liền cười đến co giật.
Trên gối ngủ màu hồng còn thêu hai uyên ương, giữa drap giường màu hồng là một trái tim khổng lồ, đầu giường đặt hai búp bên vải, dưới giường lót một tấm thảm cũng là màu hồng nốt mà khiến người khác chói mắt nhất chính là hình trái tim trên tường có lẽ người vẽ dùng bút dạ quang họa nên, bên trong viết tên Nghiêm Ngôn cùng Tô Tiểu Mễ còn vẽ thêm một mặt cười vui vẻ, đèn trần cũng bị đổi thành màu hồng.
Lông mày Nghiêm Ngôn giật giật đứng chết lặng tại cửa, Lưu Ứng Tinh đi tới hết sờ Đông rồi sờ Tây, sau đó quay đầu lại nhìn Nghiêm Ngôn nói: “Còn có đường viền hoa nữa này.”
Dương Huy cười khùng khục: “Ngôn, phòng ngủ của cậu thật đáng yêu nha.”
Nghiêm Ngôn một câu cũng thốt không nên lời, cả người cứng ngắc, Dương Huy nhìn thấy sắc mặt Nghiêm Ngôn liền biết Tô Tiểu Mễ thừa dịp Nghiêm Ngôn không có ở nhà quậy tung lên.
Lưu Ứng Tinh không buông tha đi đến tủ áo, mở cửa ra liền thất vọng quay đầu lại: “Ngôn, tớ nghĩ bên trong còn có váy nữa cơ, cậu đem giấu chỗ nào rồi?”
“Mấy cậu đừng chọc tớ nữa.”
Dương Huy cùng Lưu Ứng Tinh đều thấy được Nghiêm Ngôn đang bốc hỏa, hai người nhanh tay lấy điện thoại di động chụp lại căn phòng rồi ba chân bốn cẳng chuồn mất.
Tối hôm đó, Tô Tiểu Mễ quỳ gối trên giường hết vuốt vuốt vành tai đỏ ửng lại xoa xoa gương mặt bị nhéo sưng, cầm lấy khăn không ngừng lau đi trái tim tình yêu vẽ trên tường