Sáng hôm sau tỉnh dậy, đầu vẫn nặng trịch, cảm giác giống như là cảmnắng, hoặc là uống quá ít nước? Cô uống một cốc nước đầy rồi đi làm, BàLý nói: “Ngài Giản Tử Tuấn của Phú Thăng gọi điện thoại đến, nói bảo côquay về thì gọi cho cậu ta. Bà nhìn trộm sắc mặt cô một lát, vội vàng bổ sung thêm: “Cô Phó, tôi nghe giọng nói của cậu ta, hình như thật sự cóviệc tìm cô.”
Có lẽ vậy, cô dù sao cũng chẳng quan tâm, vào phònglàm việc liền gọi đến Phú Thăng, số điện thoại trực tiếp nhớ quá rõ côkhông muốn dùng, chuyển qua gọi đến điện thoại tổng đài. Tác phòng củaPhú Thăng và Đông Cù quả nhiên chẳng khác nhau là bao, cô gái phòng thưký vô cùng lịch sự: “Xin chào, đây là phòng thư ký phó tổng Phú Thăng,cô Phó xin cô chờ chút, tôi lập tức nối điện thoại của cô vào.”
Cô đi thẳng vào vấn đề: “Nghe nói anh có việc tìm tôi.”
“Anh muốn gặp em, nói chuyện cho dễ.”
“Có việc gì mà không nói rõ trong điện thoại được?”
Anh nói: “Gặp mặt nói tương đối thuận tiện.”
Cô rất đúng mực đáp: “Ngài Giản, tôi cho rằng nếu chúng ta gặp mặt, như thế mới không tiện đó.”
Anh đành than một tiếng: “Em biết nói chuyện hơn trước đấy.”
Cô nói: “Tôi có hai người thấy không tồi, trong đó có một người là anh, dạy tôi làm sao để mất hết tình người, chỉ cần có lợi bất chấp mọi thủđoạn.” Anh hỏi: “Vậy người kia thì sao, đương nhiên là Dịch Chí Duy rồi, anh ta dạy em cái gì?”
Khóe môi cô bất giác nở ra một nụ cườilạnh: “Anh ta dạy tôi quả thật rất nhiều, ví dụ vừa nãy nhận được lờikhen miệng lưỡi sắc sảo.”
Anh nói:”Nhưng em vẫn là em, anh ta dạy em nhiều hơn nữa, em vẫn cứ là em.”
Cô ho một tiếng: “Ngài Giản nếu không có việc gì, tôi không làm phiền nữa.”
Anh nói: “Em kiên quyết muốn nói trong điện thoại, anh đành nói ở đâyvậy. Đừng trách anh nói quá trực tiếp, lúc đó Dịch Chí Duy không hề bỏmột đồng vào Hoa Vũ, em vẫn còn cảm kích anh ta như vậy, thật sự khiếnanh rất không hiểu. Bên ngoài nói tháng trước hai người chia tay, anhnghĩ có khả năng, nếu không thì anh ta sẽ không ngừng đảm bảo giữa chừng cho Hoa Vũ. Hoa Vũ là gánh nặng quá lớn, không có sự ủng hộ của anh ta, em gánh không nổi bao lâu, anh muốn nói đó là, em có từng nghĩ nhượnglại một phần cổ phiểu của Hoa Vũ không?”
Giọng cô cứng lại: “Ngài Giản, cho dù muốn bán, tôi cũng sẽ không bán cho anh.”
Anh nói: “Thánh Hâm, anh xưa này đối việc không đối người, em nên tinanh không có ác ý, anh biết cái chết của bác trai khiến em luôn có thành kiến rất lớn với anh, cho rằng anh nên có trách nhiệm chính, em có từng nghĩ vấn đề bản thân của Hoa Vũ không, cho dù không có anh, công tykhác cũng sẽ sử dụng thủ đoạn như vậy để thu mua.”
“Ngài Giản, tôi rất bận, xin lỗi.”
“Thánh Hâm, nếu bây giờ em dập điện thoại, em sẽ mất đi cơ hội cuốicùng. Nói thật với em, Phú Thăng đã quyết định thu mua Hoa Vũ toàn diệnrồi, anh không hề muốn xung đột với em ở thị trường cổ phiếu, như vậyđối với em là một việc quá tàn nhẫn. Anh muốn thu mua thành công mộtcách thiện ý hết mức có thể.”