Tần Tuyên Tuyên còn đang kinh ngạc về chỗ ở đơn giản của Đỗ Mộ Ngôn nên cũng không để ý nhiều, “Tôi biết, vậy Lý trợ lý đi đường cẩn thận nhé.”
Sau khi Lý Tái đi rồi, Đỗ Mộ Ngôn nhìn vẻ mặt hơi ngẩn ra của Tần Tuyên Tuyên nói: “Tuyên Tuyên, em sao thế?”
Tần Tuyên Tuyên hoàn hồn, “Em chỉ thấy kỳ quái, anh lại có thể ở một căn nhà nhỏ như vậy…”
Đỗ Mộ Ngôn cười nhìn Tần Tuyên Tuyên, trong nụ cười mang theo một tia hy vọng, “Anh vẫn hy vọng có thể tạo ra một gia đình ấm áp, nên phòng ở không thể quá lớn, giống như bây giờ là tốt nhất.”
Tần Tuyên Tuyên bỗng dưng nhớ đến cha mẹ Đỗ Mộ Ngôn đều mất sớm, phải ăn nhờ ở đậu nhà người khác, tự giác biết mình lỡ lời vội nói: “Nơi này của anh thật sự thích hợp cho một gia đình nhỏ ở.”
Đỗ Mộ Ngôn nâng bàn tay Tần Tuyên Tuyên, ánh mắt sâu xa, “Anh hy vọng, người sẽ vào ở nơi này trong tương lai sẽ là em.”
Mặt Tần Tuyên Tuyên đỏ mặt, dùng sức rút tay về, xấu hổ quẫn bách xoay người lấy đồ mà Đỗ Mộ Ngôn mang theo từ viện về, “Em, em giúp anh sắp xếp lại đồ đạc!”
Đỗ Mộ Ngôn cũng không làm khó Tần Tuyên Tuyên, chỉ lơ đãng chỉ chỉ một gian phòng nói: “Kia là phòng ngủ của anh, phiền em giúp anh để quần áo trong đó, anh đi toilet một chút.”
“A, được!” Tần Tuyên Tuyên muốn tránh né xấu hổ, cũng không suy nghĩ gì nhiều, không đợi Đỗ Mộ Ngôn tránh ra, nhanh chóng chạy đến căn phòng kia.
Lúc Tần Tuyên Tuyên nhìn thấy chiếc giường lớn trước mặt, cô mới đột nhiên tỉnh táo lại, ý thức được bản thân thế mà lại vào phòng ngủ của Đỗ Mộ Ngôn. Bước chân cô hơi xoay, muốn lập tức lùi ra ngoài, lại nghĩ đến trên tay cô vẫn còn đang cầm đồ nên đành kiên trì ở lại căn phòng. Thở sâu để giảm bớt sự căng thẳng trong lòng, Tần Tuyên Tuyên đi đến trước tủ quần áo, đem cửa tủ mở rộng ra.
Quần áo trong ngăn tủ được sắp xếp rất gọn gàng, các loại quần áo được phân loại rất rõ ràng. Tần Tuyên Tuyên cảm thấy tán thưởng một tiếng, lập tức bắt đầu sắp xếp quần áo Đỗ Mộ Ngôn mang theo từ viện về, cô chịu đựng sự hiếu kỳ với Đỗ Mộ Ngôn, dùng sức đóng lại ngăn tủ, lại bị thân người cao lớn phía sau cánh cửa tủ làm cho hoảng sợ.
Vuốt vuốt trái tim kinh hoàng, Tần Tuyên Tuyên sẵng giọng, “Sao anh lại đột nhiên xuất hiện như thế chứ? Một chút tiếng động cũng không có, muốn hù chết em sao?”
“Anh muốn cho em một sự kinh ngạc vui mừng mà.” Cả người Đỗ Mộ Ngôn tản ra hơi thở quyến rũ nam tính, toàn bộ thân thể dựa trên cánh tủ, đôi mắt chăm chú như chỉ có một mình Tần Tuyên Tuyên có một đợt sóng ngầm không để người ta thoát được bắt đầu chuyển động.
“Đây sao có thể là kinh ngạc vui mừng được? Đây rõ ràng là kinh sợ mới đúng!” Tần Tuyên Tuyên cúi đầu oán giận, nâng mấy thứ trong tay lên nói, “Mấy thứ này em để vào nhà vệ sinh nhé?”
“Không vội.” Đỗ Mộ Ngôn đón lấy túi, tùy tay ném nó sang bên cạnh, bước lên túm lấy eo nhỏ của Tần Tuyên Tuyên, cúi đầu nói bằng giọng khàn khàn mờ ám, “Tuyên Tuyên, anh muốn hôn em!”
Tần Tuyên Tuyên nghĩ, hôn thì hôn, nói nhiều điều vô nghĩa như thế làm gì? Cũng đâu phải trước đó chưa từng làm gì quá chứ… Nhưng cuối cùng cô cũng không thể mặt dày hơn Đỗ Mộ Ngôn trong phương diện này được, nhưng lại không cam lòng để Đỗ Mộ Ngôn đều tùy ý chiếm hết tiện nghi của mình, thực tế thì cô còn chưa hoàn toàn quen với việc thân mật tiếp xúc với Đỗ Mộ Ngôn.
“Không được.” Tần Tuyên Tuyên nhìn chằm chằm Đỗ Mộ Ngôn, từ chối thẳng thừng.
Đỗ Mộ Ngôn cúi đầu nhìn Tần Tuyên Tuyên, vẻ mặt không biến đối như đang ngẫm nghĩ hàm ý hai chữ này của Tần Tuyên Tuyên. Giây tiếp theo hắn cong môi nở nụ cười, “Phản đối không có hiệu quả.”
Nói xong, hắn liền đỡ ót cô, dùng sức nhắm ngay đôi môi cô cúi xuống.
Tần Tuyên Tuyên không nhịn được mà nghĩ, lần đó cô nói hắn ép cô làm bạn gái hắn, không tính, mà hắn lại trả lời không được, nếu cô cũng đáp lại là phản đối không có hiệu quả thì có phải hắn cũng sẽ chấp nhận mà không theo đuổi cô nữa không?… Chắc không thể nào, dần dần đã hiểu được trình độ vô lại của Đỗ Mộ Ngôn thì mấy chữ phản đối không có hiện quả này, ném cho hắn thì hắn căn bản cũng coi như không tồn tại.
Như đang trừng phạt sự không chuyên tâm của Tần Tuyên Tuyên, Đỗ Mộ Ngôn dùng sức cắn môi dưới cô một cái, cô bị đau hô lên lại bị hắn thừa cơ xông vào khoang miệng, hung hăng xâm chiếm, mút lấy mật dịch trong miệng cô.
Nụ hôn này cũng lâu dài và mãnh liệt như những nụ hôn trước. Tần Tuyên Tuyên cũng vẫn bị hôn đến choáng váng, mơ hồ, đến khi lưng cô chạm vào nơi mềm mại, cô mới hoàn toàn hồi hồn.
Phía sau lưng cô là… giường?
Trái tim Tần Tuyên Tuyên nhảy loạn lên, lúc này mới phát hiện ra không biết từ lúc nào cô đã bị Đỗ Mộ Ngôn đè lên chiếc giường lớn kia của hắn, mà thân thể hắn đều đang áp chặt lên người cô, đè chặt toàn bộ thân thể cô khiến cô không thể nhúc nhích.
Lúc Tần Tuyên Tuyên còn đang khiếp sợ, Đỗ Mộ Ngôn đã rời môi cô ra, dời xuống cần cổ non mịn, đầu lưỡi mềm mại tùy ý liếm mút, vẽ từng dấu vết của hắn lên thân thể cô.
Trái tim Tần Tuyên Tuyên đập bình bịch, tay đẩy mạnh Đỗ Mộ Ngôn, “Anh mau đứng lên!”
Nhưng Đỗ Mộ Ngôn như không nghe thấy, ngược lại túm lấy hai tay cô giữ chặt trên giường, đôi môi tiếp tục lần xuống dưới, dùng sức hôn mút xương quai xanh của cô.
Đau đớn nho nhỏ khiến Tần Tuyên Tuyên kinh hoảng la lên, cô đột nhiên bối rối: “Đỗ Mộ Ngôn, anh mau đứng lên!”
Sự phát triển này tuyệt đối không hợp với thời gian và hành trình tiến độ yêu thương mà cô hy vọng, cô không phản đối tình dục trước hôn nhân nhưng cô và Đỗ Mộ Ngôn hẹn hò còn chưa được nửa tháng đã phát sinh quan hệ, việc này đối với cô mà nói thì quá nhanh rồi!
Đỗ Mộ Ngôn hơi nâng người lên, nhìn Tần Tuyên Tuyên, đáy mắt tràn ngập tình dục.
Tần Tuyên Tuyên như bị đốt cháy, cô dời tầm mắt nhanh chóng nói: “Em chỉ xin nghỉ có nửa ngày, còn phải đi làm nữa.”
Đôi mắt thâm thúy của Đỗ Mộ Ngôn nhìn Tần Tuyên Tuyên thật lâu, bỗng nhiên cúi xuống nói bên tai cô, giọng nói khàn khàn, “Vậy anh chờ em sau khi tan tầm quay lại đây nhé.”
Hiểu được ý hắn, mặt Tần Tuyên Tuyên đỏ bừng lên, cao giọng nói: “Em không phải có ý đó mà.”
“Vậy em có ý gì?” Đỗ Mộ Ngôn cố ý đùa cô, đem hơi thở của mình phun lên vành tai cô, khiến thân thể cô run rẩy.
Tần Tuyên Tuyên né tránh hơi thở của Đỗ Mộ Ngôn, giọng nhỏ xuống, lúng ta lúng túng nói: “Chúng ta mới bên nhau, như vậy… như vậy quá nhanh!”