Bách Thời mỉm cười nhạt nhẽo: “Thật vinh hạnh cho tôi.”
“Đi thôi đi thôi, đứng đây lâu quá rồi.” Thế Sinh vồn vã hối thúc.
Nghe vậy, Bách Thời và Lê Học liền cùng nhau đi đến chỗ gửi xe của Thế Sinh, đi được hai bước, cánh tay Bách Thời bị Hạ Trì kéo về: “Sang xe tôi.”
“Tôi muốn đi cùng bạn.”
Hạ Trì còn chưa kịp nói tiếng thứ hai, Thế Sinh đã đi đến đem hắn và Bách Thời tách ra. Biết Hạ Trì sẽ không để yên, Thế Sinh tìm cách dĩ hòa vi quý: “Không cần phải lôi kéo đâu. Hạ Trì, cậu sang xe chúng tôi luôn đi.”
Sau khi cả bốn người lên xe, Thế Sinh dĩ nhiên là người lái, ngồi ghế phó là Lê Học, phía sau là Hạ Trì và Bách Thời. Không khí bên trong xe yên tĩnh nhưng ngột ngạt như lúc đầu. Lê Học cũng đã bớt sợ Hạ Trì, lâu lâu còn hướng về hắn hỏi han mấy câu, mà chủ đề lại toàn đâm vào Bách Thời, chính vì vậy mà Hạ Trì cũng nhu thuận vui vẻ trả lời.
Tiệm bánh mà Lê Học nói nằm ngay trung tâm thành phố An Dương Hạ, lúc này đang là buổi chiều, xe cộ đang ngàng một đông hơn, sự sầm uất phồn hoa đang mở mắt khi màn đêm dần ùa về.
“Hình như ở phía trước kẹt xe rồi.” Thế Sinh nghía phía trước phán đoán.
“Vậy làm sao giờ?” Lê Học chưa gì đã thoáng buồn rầu vì nghĩ rằng không được ăn bánh ngọt.
“Cố gắng nhích lên một trăm mét nữa rồi rẽ phải, đi đường tắt đi.” Không phải cường điệu, nhưng Hạ Trì đích xác là thổ địa của thành phố này, không có một con đường nào mà hắn chưa đi qua hai đến ba lần. Là dân ăn chơi từ nhỏ, Hạ Trì biết rất nhiều địa điểm, chỉ cần nhìn sơ qua là liền nhỡ đường đi.
“Cậu biết đường này sao?” Thế Sinh nghi hoặc Hạ Trì lại đang muốn bày trò.
“Cậu cứ đi theo hướng dẫn đi.” Bách Thời cam đoan: “Không sao đâu. Hạ Trì cậu ta rất rành đường.” Ăn chơi long bong ngoài đường tối ngày mà, không rành mới lạ.
Hạ Trì cười cười một cách xảo quyệt, chìa tay nhéo gò má của Bách Thời: “Cậu hiểu tôi quá nhỉ.”
Thế Sinh và Lê Học nhìn cảnh tượng phía sau mà nổi hết da gà, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Hạ Trì trêu ghẹo ám muội như vậy với một nam nhân.
Để có thể nhích chiếc xe đi lên một trăm mét theo như lời của Hạ Trì thì đã mất bốn mươi lăm phút, cộng thêm hiện tại đang là mùa hè, dù đã qua buổi trưa khá lâu nhưng cái nóng gắt của thời tiết vẫn không thuyên giảm quá nhiều, bao nhiêu đồ ăn trước đó ở trong bụng đến giờ cũng đã tiêu hóa hết phân nửa nương theo dòng mồ hôi bay tràn ra ngoài.
“Này, sao không bật điều hòa lên đi?” Hạ Trì vì nóng mà gắt gỏng.
“Xe này là xe tôi mượn của người quen, điều hòa hư rồi.” Thế Sinh trả lời.
“Nói vế sau là được rồi, nói thêm vế trước làm gì cho dông dài vậy? Rườm rà.”
“Người ta phải nói như vậy, chứ để mắc công cậu bắt bẻ nói người ta có cha mẹ giàu có mà chạy chiếc xe tàn phế.” Bách Thời thay lời muốn nói cho Thế Sinh.
Hạ Trì cười lạnh: “Hôm nay hai người đưa đẩy hợp tác với nhau ăn ý thật đấy.”
Chạy thêm mười lăm phút, cuối cùng cũng đã đến tiệm bánh mà Lê Học giới thiệu. Tiệm này mới mở nên còn khá thưa khách, nhưng khách quan từ trong ra ngoài đều khá đẹp và sạch sẽ, các loại bánh được bày trí qua tủ kính đều khá đặc sắc và xinh xắn.
“Lấy em cái này nha chị, cái bánh toàn socola này nè.” Lê Học hào hứng gọi món: “Cái này nữa ạ… Cái này nữa… Thêm cái này nữa chị. Lấy em bốn cái này.”
“Bộ cậu muốn biến thành heo thật hả?” Thế Sinh không hài lòng khi Lê Học ăn quá nhiều như vậy, cậu lập tức gọi lại: “Chị ơi, phiền chị lấy hai cái này thôi, hai cái kia để ta dùm em.”
Lê Học ủy khuất một trận: “Cậu ác độc thật đó, thay vì cậu không cho tôi ăn thì cậu nhốt tôi trong phòng luôn đi.”
“Ăn nhiều đồ ngọt cậu sẽ bị bệnh đấy.”
“Bệnh trầm cảm thì có đấy.” Lê Học bực dọc.
Đến phiên Bách Thời chọn bánh, cậu nhìn tới nhìn lui, nhìn qua nhìn lại vẫn không biết chọn cái nào, vì tất cả đều đủ sức hấp dẫn cậu. Bánh vừa xinh vừa thơm, Bách Thời thật sự cảm thấy nếu không thể thử hết tất cả mớ bánh này thì nghiễm nhiên sẽ không đủ thỏa mãn.
Nhưng nếu gọi quá nhiều thì sẽ ăn không hết, mà lại còn tốn tiền nữa.
“Nếu muốn thì cậu có thể chọn hết.” Hạ Trì thấu hiểu ánh mắt thèm thuồng đồ ngọt của Bách Thời, hắn viện cớ muốn tiêu tiền cho cậu, nói: “Tôi trả tiền cho cậu. Coi như phí người mẫu.”
“Phí người mẫu?!” Lê Học và Thế Sinh đồng loạt đồng thanh.
“Tôi làm mẫu cho cậu ta vẽ vời thôi, không có gì phải bất ngờ đến thế đâu.” Bách Thời không có lý do gì để giấu diếm.
Bầu không khí rơi vào một khoảng tĩnh lặng, người đầu tiên lên tiếng phá hủy sự im lặng này là người chị chủ quán: “Mấy đứa còn muốn gọi gì nữa không?”
Bách Thời hồi thần, chọn loại bánh mang hương vị mình thích nhất: “Chị lấy em cái bánh dâu này đi.” Gọi xong, cậu lại quay sang nói với Hạ Trì: “Tôi không cần phí người mẫu. Cậu không cần phải trả bất cứ thứ gì cho tôi cả, tôi làm người mẫu cho cậu, không phải vì tiền.”
Lê Học ngây thơ nhích nhích sang bên cạnh của Bách Thời, hỏi thành thật: “Thế cậu muốn cái gì?”
Thế Sinh thấy câu hỏi của Lê Học có vẻ không ổn lắm, hình như giữa Hạ Trì và Bách Thời có một cái gì đó không thể dễ dàng nói ra cho người khác biết. Tránh làm cho mọi người khó xử, Thế Sinh kéo Lê Học về: “Tôi với cậu đi tìm chỗ, Bách Thời này, cậu với Hạ Trì lấy bánh đi nhé.”
Lê Học và Thế Sinh vừa rời đi lên lầu, Hạ Trì hỏi thẳng thắn hỏi: “Tôi biết là cậu không vì tiền, cậu là vì muốn có được danh phận chính thức với tôi, đúng không?”