Khương Dung Hiên cười ngâm nga nói với Lý Tư Niên: “Anh xem, chúng ta là khách hàng miễn phí thứ chín mươi-chín.”
Y cố tình nhấn mạnh con số 99, chữ mươi ở giữa lại nói nhẹ lướt nhanh, nghe tới tựa như là ‘mãi mãi’*.
⌕ Giải nghĩa
Lý Tư Niên không nói gì.
Khương Dung Hiên không buông tha: “Lại nói cái này, anh ơi, cái vấn đề thật lâu thật lâu trước kia em hỏi anh, anh suy xét thế nào?”
“Anh có để ý người yêu anh có cùng giới tính với anh không?”
Lý Tư Niên giương mắt nhìn y, đang chuẩn bị trả lời liền nghe được bên cạnh có người nói chuyện: “A, không phải sếp Khương với sếp Lý đây sao? Hai vị đến đây ăn cơm sao không thông báo trước một tiếng. Vừa rồi Tiểu Trần có nói các vị muốn tìm tôi, có chuyện gì sao?”
Sắc mặt Khương Dung Hiên rõ ràng lạnh xuống.
Lại bị phá đám!
Y quay đầu nhìn về phía quản lý nhà hàng, ánh mắt rất lạnh lùng, hoàn toàn không có bộ dáng vui sướng nói sẽ thưởng cho hắn.
Quản lý nhà hàng vẻ mặt sững sờ: “???”
Chuyện gì zị, không phải nói là muốn thưởng cho hắn sao?
Khương Dung Hiên hít sâu một hơi, trong lòng mặc niệm: Đừng đem cảm xúc cá nhân đổ lên đầu nhân viên.
Sau đó y nở một nụ cười tươi rói với quản lý nhà hàng: “Không có gì, tôi thấy anh làm khá tốt, cho nên phát tiền thưởng cho anh.”
Quản lý nhà hàng trong nháy mắt nở hoa: “Cái này, cái này, thật là ngại quá, cảm ơn sếp.”
Khương Dung Hiên giật giật khóe miệng, nói thẳng không cần khách khí, sau đó cầm túi công văn lên rời đi.
Lý Tư Niên cười chết, anh vỗ vai quản lý: “Anh làm rất tốt, tôi cũng thưởng cho anh một phần.”
Nói xong anh đuổi theo Khương Dung Hiên rời đi.
Quản lý nhà hàng vẫn đứng tại chỗ ngây người.
Hai người sếp đều phát tiền thưởng cho hắn, hôm nay… thiệt là sướng muốn thăng thiên!
Khương Dung Hiên rời khỏi trung tâm thương mại, vẻ không hài lòng trên mặt biến mất, y đứng trong bóng râm chờ Lý Tư Niên đến.
Lại là một năm giữa hè, tính đến hôm nay bọn họ đã biết nhau suốt chín năm.
Khương Dung Hiên thấy anh tới, định đi lấy xe, Lý Tư Niên gọi y lại, chủ động nhắc tới đề tài đã bị đánh gãy vô số lần kia.
Anh nói: “Thực ra anh đã muốn nói với em từ lâu rồi. Anh không biết mình có tính là đã bị bẻ cong không, nhưng nếu là em, anh cũng không ngại người yêu cùng giới với mình.”
Lần này đến lượt Khương Dung Hiên ngây người.
Lý Tư Niên trước mặt mặc áo sơ mi trắng cười với y, thời gian giống như quay ngược trở lại chín năm trước.
Lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, Lý Tư Niên cũng như thế này, mặc sơ mi trắng đưa cho y một gói thuốc, trong ánh mắt anh không có thương cảm hay hả hê vui sướng khi thấy người gặp họa, anh không giống với những người khác.
Khương Dung Hiên rốt cuộc giờ phút này cũng lộ ra bản tính em trai, y vuốt vuốt cổ, cúi đầu cười ngượng ngùng.
“Anh, anh không ngại là được. Vậy chúng ta…”
“Thử xem đi.” Lý Tư Niên nói: “Thử ở bên nhau, nói không chừng chúng ta rất hợp.”
“Được.”
Khương Dung Hiên đi lấy xe, hai người cùng nhau về đến làng Mục Lâm.
Hiện tại lòng Khương Dung Hiên đang nghĩ bây giờ chính là, cuối cùng y cũng có thể quang minh chính đại sống trong nhà của Lý Tư Niên.
Khương Dung Hiên lái xe đi vào làn đường, cùng lúc đó một chiếc ô tô màu đen phổ thông chạy lướt qua.
Một người đàn ông dung mạo bình thường mặc một chiếc áo rộng thùng thình đang ngồi bên trong, đúng là Lý Thành.
Lý Thành xuyên qua cửa xe nhìn trung tâm thương mại trong chốc lát, hỏi người bên cạnh: “Đây là làm gì vậy? Sao lại đông đúc náo nhiệt như thế.”
Người ngồi bên cạnh chính là trợ lý Thẩm Phong.
Đối với Thẩm Phong mà nói, Lý Thành là ân nhân của hắn, cho nên dù hiện tại Lý Thành không còn là cấp trên, chỉ là một lão già vì bệnh quá nặng mà được trại giam thả ra, hắn cũng như cũ không có rời đi.
Thẩm Phong trầm mặc trong chốc lát, chờ Lý Thành hỏi lại, hắn mới nói: “Là lễ kỷ niệm ba năm khai trương nhà hàng, vừa lúc năm nay họ đã mở được 3.000 chuỗi cửa hàng trên toàn quốc, cho nên liền tổ chức lễ lớn.”
Nhà hàng gì thì không cần giải thích, Lý Thành có chết cũng sẽ không quên tên.
Quả nhiên, sau khi nghe xong Thẩm Phong nói, đôi mắt Lý Thành đôi mắt lập tức trở nên đỏ bừng, bên trong nồng đậm hận ý: “Mới ba năm, liền mở 3.000 chi nhánh, cũng thật đủ lợi hại.”
Nói xong, ông ta bắt đầu kịch liệt ho khan, Thẩm Phong vội vỗ lưng cho ông ta thuận khí, trong giọng nói tràn ngập trách cứ: “Lý tiên sinh, bác sĩ đã nói bao nhiêu lần rồi, khống chế cảm xúc của ngài một chút, ngài ngại tế bào ung thư khuếch tán còn chưa đủ nhanh sao?”
Những lời này khiến cho hô hấp của Lý Thành lập tức ổn định trở lại.
Đúng vậy, ông ta không thể tức giận, chẳng còn sống được mấy ngày nữa, thật sự không thể tức giận được nữa.
Thẩm Phong thấy ông ta đã ổn định lại, vội vàng phân phó tài xế lái nhanh đi, rời khỏi chỗ náo nhiệt này.
Hướng của ô tô chạy đến là bệnh viện nhân dân thành phố.