Chỉ có điều, có đôi khi con gái cũng sẽ không có cảm giác an toàn.
Rõ ràng Lệ Kiêu hiểu rõ loại bất an này của cô.
Ngay cả khi cô không nói ra, anh vẫn luôn cẩn thận bảo vệ sự nhạy cảm và dễ bị tổn thương của cô.
Một mực đeo dây buộc tóc của cô, công khai mình không độc thân, đăng một bức ảnh họ nắm tay nhau trên Weibo…
“Lệ Kiêu.” Vân Đóa nhỏ giọng gọi bạn trai.
Người đàn ông chậm rãi chớp mắt, nhìn cô với vẻ ân cần và cưng chiều.
Vân Đóa vòng tay qua cổ và đưa cả cơ thể mình về phía anh.
“Em không nhạy cảm.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô chôn ở trong ngực anh, thanh âm nhỏ nhẹ, “Em tin tưởng anh.”
Cô ôm anh càng chặt, “Em một mực tin tưởng anh.”
Lệ Kiêu đưa tay ôm lấy cô, nghiêng cằm hôn một cái lên thái dương bạn gái.
“Anh biết, nhưng mà,” anh khẽ vuốt mái tóc dài như tơ lụa sau lưng cô, “Vân Đóa Đóa, về sau nếu em lại nhìn thấy những tin tức linh tinh này thì đừng để trong lòng nhé, cứ giao cho anh xử lý, được chứ?”
Vân Đóa “Ừm” một tiếng, cái đầu nhỏ cọ xát người trước ngực hai cái, ngước mắt lên, đôi mắt màu hổ phách có chút không phục, “Nhưng em nào có nhỏ mọn như vậy? Sao có thể dễ dàng ghen thế được?”
“Thật sao.” Lệ Kiêu nhàn nhạt hỏi lại, đoạn mi thoáng nhướng lên một phát, “Vậy là ai thấy phụ nữ đến câu lạc bộ tìm anh thì đã tức giận đến mức ăn hết một tô lẩu cay lớn vậy nhỉ.”
Vân Đóa: “…”
Cô nhăn nhó dỗi anh một câu “Chán ghét”, đầu ngón tay kéo dây buộc tóc trên cổ tay anh, từ từ kéo căng rồi buông ra để nó bật trở lại.
Lệ Kiêu khẽ kêu một tiếng. Anh nhìn dây buộc tóc hồng nhạt hình như lại nghĩ tới cái gì đó.
“Bây giờ tất cả mọi người đều biết anh có bạn gái, em cũng nên đánh dấu hiệu của anh lên chứ, ” Anh giơ tay đang đeo dây buộc tóc lên quơ quơ trước mặt cô, “Còn anh thì sao Vân Đóa Đóa?”
Anh nhướng mắt đầy ẩn ý, nụ cười trên môi có chút lưu manh, “Em nói xem, anh nên đánh dấu hiệu gì đây?”
Cô gái nhỏ kéo dài âm cuối “Ừm” trong chốc lát, suy nghĩ rất chăm chú.
“Thế này thì sao?” Cô thay đổi tư thế, cả người dựa vào trong ngực Lệ Kiêu, “Về sau em muốn xem trận đấu của anh, trước mỗi trận đấu em sẽ quấn băng tay cho anh có được không?”
Vân Đóa cảm thấy cái này rất lãng mạn.
Anh thi đấu, cô quấn băng tay cho anh, anh lên đài, cô ở dưới cổ vũ anh cố gắng lên.
Nhưng rõ ràng Lệ Kiêu không cho là vậy, một tay anh vòng trước người bạn gái, nhẹ nhàng nâng cằm của cô lên, “Băng tay thì anh sẽ tự quấn.”
Người đàn ông xoay mặt cô gái lại, để cô nhìn mình, “Em phải cho anh điểm đặc biệt chứ.”
Nói xong, anh hơi rủ mi xuống ánh mắt rơi vào môi cô. Đôi môi của cô mềm mại trơn bóng, bị anh vân vê chúng hơi chụm lại, hấp dẫn người ta hôn xuống.
Yết hầu Lệ Kiêu thoáng lăn một phát, mắt tối sầm lại, thân thể khẽ cúi thấp xuống hơn chút.
Đồng tử màu hổ phách của Vân Đóa phút chốc trợn to. Toàn thân cô giật mình một cái, nhảy ra khỏi vòng tay của người đàn ông.
“Bánh ngàn lớp, bánh ngàn lớp được rồi!” Cô gái nhỏ chạy về hướng tủ lạnh. Nhưng vành tai đỏ bừng lấp ló sau mấy sợi tóc đã bán đứng cô.
Lệ Kiêu: “…”
Lệ Kiêu bất đắc dĩ cười nhẹ.
Vẫn không cho hôn…
Vân Đóa lấy chiếc bánh ngàn lớp đã làm lạnh trong tủ lạnh ra, “Em muốn tiếp tục làm bánh su kem nữa!”
Bạn trai thích ăn ngọt, mỗi lần Vân Đóa đến gặp anh, cô sẽ mang theo một số món tráng miệng, trà sữa và những thứ tương tự. Hai lần này, cô chỉ đơn giản là mua tất cả các nguyên liệu và tự làm chúng ở đây.
Nhà riêng của Lệ Kiêu chính là một căn hộ rộng rãi vị trí rất tốt. Trang trí theo phong cách đơn giản và thô ráp thường thấy của anh, tuy ở đây không đả thông các phòng, nhưng trong phòng khách đã làm cửa sổ trong suốt từ trần đến sàn 270 độ, sông của thành phố và những tòa nhà hình tháp thu hết vào mắt, tầm nhìn và khả năng lấy ánh sáng đều tốt đến không thể tưởng tượng nổi.
|đọc tại Wattpad riri_1127 hoặc blog “nhacuariri1127” để ủng hộ tui nha mí pà|
Ngoại trừ cửa sổ sát đất thật lớn, Vân Đóa thích nhất chính là của phòng bếp của anh. Người đàn ông này không nấu cơm, nhưng có căn bếp mở khá phong cách, từ lò hấp và máy pha cà phê tích hợp sẵn, đến máy hút mùi, tủ rượu và khung đèn.
Phòng bếp như vậy thật dễ dàng khơi dậy tài năng nấu nướng của các cô gái.
Lúc Vân Đóa đánh bông kem, Lệ Kiêu thong thả đi đến tựa vào đảo bếp.
“Này.” Anh bình tĩnh gọi cô, nhẹ nhàng chậc một tiếng, “Em không thể như vậy đâu Vân Đóa Đóa. Hiện tại anh cũng là bạn trai em rồi, vậy mà chút đãi ngộ đặc biệt cũng không có.”
Vân Đóa cúi đầu cố gắng trộn bơ, trên gò má trơn bóng hiện lên một vệt ửng hồng xinh đẹp.
Cô biết rõ “đãi ngộ đặc biệt” là có ý gì.
Anh muốn hôn cô cũng không phải là lần một lần hai.
Nhưng cô thẹn thùng nha.
Thực ra, Vân Đóa Đóa đã vụng trộm chuẩn bị tâm lý cho mình. Nhưng có thể vì hormone nam tính trên cơ thể anh quá mạnh mẽ và áp bức, mỗi lần anh ôm, một thân cơ bắp rắn chắc bao bọc lấy cô, tim cô đều sẽ đập bang bang.
Tưởng tượng nếu hai người… đôi môi nóng ấm của anh quấn lên môi cô…
A a a nghĩ đến nhịp tim sẽ thẳng lên 180, cô thở không ra hơi, được chưa!!
Nghĩ đến đây, Lệ Kiêu đã đi tới rồi. Một tay anh nắm lấy cánh tay mảnh khảnh đang quấy của cô gái, kéo nhẹ một cái đưa người đến trước mặt mình.
Vân Đóa trừng to mắt, “Anh làm gì thế?”
Lệ Kiêu cong khóe môi, “Hôn môi.”
Vân Đóa: “!”
Người bạn trai này quả nhiên là vẫn thẳng thắn trước sau như một.
Lệ Kiêu nhìn cô thật sâu, “Bây giờ không cho phép em chạy.”
Vân Đóa giống như một con thỏ đáng thương bị túm lấy tai, cô tức giận phát ra hai tiếng hừ hừ không rõ, cánh tay mảnh khảnh giãy hai cái vô lực, eo lại bị anh ôm lên.
Lệ Kiêu thích thú nhìn cô giãy dụa.
Thật ra nếu cô không muốn thật thì anh cũng không thể cưỡng ép thất lễ được.
Chỉ là anh thích trêu chọc cô, thích thấy khóe mắt cô đỏ bừng.
Cô gái nhỏ thẹn thùng, nhưng cái xấu hổ này không ngờ lại là xấu hổ sinh ra cơ trí.
Lệ Kiêu chưa kịp phản ứng đã thấy Vân Đóa cầm lấy ớt sống trên đảo bếp lên, gặm gặm hai quả như con thỏ ăn củ cải trắng.
Lệ Kiêu: “?”
Không biết là ăn quá gấp hay là cay quá, Vân Đóa quay đầu ho hai tiếng, chảy nước mắt.
“Anh, anh không thể hôn em!” Cô gái nhỏ ngẩng đầu lớn tiếng nói, đôi mắt hạnh hồng hồng mang theo chút uy hiếp, “Em ăn hết ớt rồi, anh không thể hôn em!”
Lệ Kiêu: “…”
Cô gái nhỏ lợi hại nha.
Cho rằng như vậy thì anh không có cách hả?
A:)
Vân Đóa hoàn toàn không biết hành vi của cô như vậy tương đương với việc khiêu khích, cô không thấy người bạn trai hiếu thắng của mình đang nheo mắt lại —— bình thường cái này là một tín hiệu nguy hiểm.
Cô gái nhỏ cho là mình đã nắm chắc thắng lợi trong tay, còn bắt đầu hơi đắc ý, “Em nói với anh nhá, ớt này rất cay! Em mà cũng bị cay, anh còn không ăn cay được, anh không thể hôn—— A…!”
Còn chưa nói hết lời Lệ Kiêu đã nắm lấy ót cô không cho cô có bất cứ cơ hội né tránh nào, dứt khoát cúi người áp xuống.