Những người đang ngồi ở đây đều biến sắc, Yến Hưng Khải này không phải là hồ đồ đấy chứ, lại dùng cả 8 vạn lượng bạc mua một thanh đao bình thường .
Bạch Quỹ ha ha cười nói :
“Túc vương quả nhiên sảng khoái, Được! Cây đao này sẽ là của ngài rồi, tám vạn lượng bạc trắng coi như là một chút tâm ý của Bạch mỗ với dân chúng vậy. “
Yến Hưng Khải vui mừng cầm loan đao treo ở bên hông, nếu như ai không hiểu, thì sẽ cho Yến Hưng Khải là người ngu nhất thiên hạ .
Bạch Quỹ đứng lên nói :
“Thời gian không còn sớm, Bạch mỗ còn có quân vụ phải xử lý, xin được cáo lui trước!”
“Thời gian còn sớm, đại tướng quân vì sao không đối ẩm thêm mấy chén. ” Yến Hưng Khải giữ lại nói .
Bạch Quỹ mỉm cười nói :
“Bạch mỗ tửu lượng không tốt hơn nữa gần đây quân Đông Hồ luôn quấy nhiễu biên giới phía bắc của Đại Tần, ta cần mau chóng nghĩ ra kế sách ứng phó, nếu ở chỗ này chỉ tổ làm cho yến tiệc mất vui!”
Yến Hưng Khải khen ngợi nói :
“Bạch tướng quân yêu nước thương dân, quả nhiên là trụ cột của nước nhà, bản vương kính phục vô cùng. “
Hắn muốn tự mình đưa tiễn, nhưng Bạch Quỹ phất phất tay nói :
“Không cần, ngàn vạn lần không phải phiền tới đại nhân. “
Ánh mắt của hắn rơi vào trên người của ta, nói :
“Bình Vương điện hạ xin mời đi theo ta, Bạch mỗ có nói mấy câu muốn hỏi ngài!”
Trong lòng ta ngẩn ra, vạn lần cũng không ngờ tới việc Bạch Quỹ lại chủ động tìm ta nói chuyện .
Yến Hưng Khải cười nói :
“Cũng trùng hợp, Bình vương điện hạ cũng đang muốn như vậy!”
Ta và Bạch Quỹ sóng vai rời khỏi Quan Cảnh Thai, trên đường không ai nói chuyện, cho tới khi ra khỏi hẳn Vương phủ, Bạch Quỹ thấy bốn phía vắng lặng, mới nhìn ta nói :
“Bình vương có nghĩ tới chuyện trở lại Đại Khang hay không?”
Trong lúc nhất thời ta không biết trả lời như thế nào, nếu như nói muốn trở lại, có khi Bạch Quỹ lại nghi ta là muốn rời khỏi Đại Tần, nếu nói là không muốn trở lại, thì hắn nhất định hoài nghi ta có động cơ với Đại Tần .
Bạch Quỹ cười lạnh nói :
“Xem ra Bình vương đối với Đại Tần quả thực là rất lưu luyến!”
Ta cố ý thở dài nói :
“Thực không dám dấu diếm, thái hậu đối đãi với Dận Không như con mình sinh ra, hoàng thượng lại đối với ta tình như thủ túc, đúng là ta có chút luyến tiếc khi rời khỏi Tần đô. .. “
Bạch Quỹ lạnh lùng nói :
“Lẽ nào Bình Vương điện hạ đối với cố thổ không có lưu luyến chút nào?”
Trên mặt ta hiện lên sự phức tạp, hồi lâu mới nói :
“Dận Không sao lại không muốn trở về nhà cơ chứ, chỉ là. .. “
“Được, ta sẽ bẩm báo với hoàng thượng, trong một ngày gần đây sẽ trả ngươi về Đại Khang!”
Bạch Quỹ trực tiếp nói thẳng, không cho ta có sự phản kháng nào .
Trong lòng ta thầm mắng hắn ngang ngược, Bạch Quỹ sở dĩ muốn đuổi ta đi, tám phần mười là nhận thấy Tư Hầu có tình ý với ta, nếu như để tiếp tục phát triển, thì chuyện lớn đúng là không xong .
Nếu đã làm trò, thì phải diễn cho cùng, ta quỳ gối quỳ xuống nói :
“Đa tạ Bạch đại tướng quân thành toàn!”
Nhưng trong lòng nói :
“Việc này còn cần báo cáo Tinh Hậu, lúc đó ta sẽ bảo nàng ngăn lại. “
“Đứng lên đi! Ngươi cũng là vương tử một quốc gia, há có thể nói quỳ thì quỳ!”
Bạch Quỹ không thèm liếc mắt nói .
Ta làm ra vẻ xấu hổ, đứng lên .
Lúc này có hai người hầu mang dây cương tới cho Bạch Quỹ, hắn nhận lấy, nhảy lên ngựa, thân thể hắn còn chưa chạm đến yên ngựa, thì con ngựa kia đã hí lên một tiếng, một màn sương mù màu trắng đã bao phủ lấy Bạch Quỹ .
Hai người hầu dắt ngựa bỗng nhiên rút đao ra, đâm tới ngực của Bạch Quỹ .
Ta kinh hãi, liều lĩnh đấm tới một người ở gần nhất, nhưng lại bị hắn dùng khửu tay, thúc thẳng vào ngực. Ta bật lại vài bước, rồi mới ổn định lại được .
Chỉ cần tận dụng được thời gian ngắn này, thân hình Bạch Quỹ lập tức bay vọt lên, rơi ra bên ngoài cách khoảng 2 trượng, màn sương mù kia hiển nhiên đã bay vào mắt của hắn .
Hai gã người hầu vung đao dùng tốc độ cao nhất hướng Bạch Quỹ phóng đi, ta không kịp lo lắng, nhanh chóng rút trường đao ra, hét lớn một tiếng ngăn cản lối đi của hai người .
Người bên trái hừ lạnh một tiếng, xoay đao toàn lực bổ tới ta, ta cũng cử đao nghênh đón, keng một tiếng, hai đao va chạm, cánh tay của ta tê rần, lập tức chuyển thành hai tay cầm đao .
Đối thủ lập tức nghiêng đao, trượt dọc theo thanh đao của ta. Tiếp thành công được của hắn một đao, làm cho lòng tin của ta tăng lên, chuyển đao sang một tay, lập tức đâm vào vai trái của hắn .
Một người khác thành công tránh qua người của ta phóng đi, Bạch Quỹ gầm lên giận dữ, trường bào lập tức rách tan, những bụi phấn màu trắng từ trên người của hắn bay tứ tán, ngón tay của hắn nắm chặt, vung quyền đấm về phía tên sát thủ kia .
Trường đao sắc bén nhưng khi va chạm với bàn tay của Bạch Quỹ thì lại gẫy vụn, tên sát thủ kia kinh hãi không hiểu nhìn thanh đao vỡ vụn ngay trước mặt mình, thì đột nhiên có một âm thanh rắc rắc vang lên trong đêm yên tĩnh, hóa ra là Bạch Quỹ đã đấm vỡ đầu tên sát thủ này .
Tên sát thủ kia đúng là bị uy phong của Bạch Quỹ uy hiếp, sợ hãi kêu lên một tiếng bỏ chạy, ta đang muốn truy kích, Bạch Quỹ lớn tiếng nói :
“Giặc cùng đường chớ đuổi!”
Ta thu đao vào vỏ, đi tới trước mặt Bạch Quỹ .
Lúc này hộ vệ trong vương phủ nghe thấy động tĩnh vội vàng lao ra, trên mặt Yến Hưng Khải đầy sự kinh hoàng, phủ những bột vôi trên người Bạch Quỹ .
Bạch Quỹ phản ứng kịp thời, hai mắt không bị dính nhiều vôi, nên trong chốc lát liền thổi sạch, Yến Hưng Khải luôn miệng nói lời áy náy . Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn – http://thegioitruyen.com
Bạch Quỹ thản nhiên cười nói :
“Việc này không có liên quan tới ngài, ai cũng biết ta tới Vương phủ dự tiệc, hơn nữa việc giả mạo người hầu tới ám sát cũng không mang lại cho ta tổn thương gì. “
Hắn xoay người hướng ta gật đầu nói :
“Lần này nhờ có Bình vương tương trợ, ta mới có thể tránh thoát một kiếp. “
Ta cười nói :
“Bạch đại tướng quân cát nhân thiên tương, Dận Không không giúp được gì cả!”
Yến Hưng Khải vốn định giữ Bạch Quỹ ở đây nghỉ tạm, thế nhưng Bạch Quỹ cự tuyệt hảo ý của hắn, lên ngựa rời đi. Yến Hưng Khải vẫn còn lo lắng, cho thị vệ vương phủ bảo hộ hắn về phủ Tướng quốc .
Xảy ra chuyện này, làm mọi người mất đi hưng phấn, ai cũng thi nhau cáo từ rời đi. Yến Hưng Khải cũng không giữ lại, đem 15 nữ tử đấu giá tặng cho chủ nhân mới của các nàng .
Ta cũng muốn rời đi, thế nhưng Yến Hưng Khải lại gọi ta ở lại nói :
“Bình vương dừng chân, ta có lời muốn nói với ngài. “
Đợi khi mọi người rời đi, hắn mới đi tới trước mặt của ta cười khổ nói :
“Mấy tên thích khách chết tiệt này lại dám ở trước Vương phủ gây rối, nếu như Bạch tướng quân có bất kỳ tổn thương gì, thì sợ rằng ta có nhảy xuống sông hoàng hà cũng không hết tội. “
Ta ha hả nở nụ cười :
“Bạch tướng quân võ công trác tuyệt, mấy tên sát thủ này không làm tổn thương ngài ấy được. “
Yến Hưng Khải móc khăn lụa xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, lại nói :
“Dận Không, hôm nay đệ ở lại đây với ca ca, sáng mai chúng ta lên núi săn bắn, thuận tiện giải sầu, làm tiêu tan một chút phiền muộn trong lòng. “
Ta còn muốn chối từ, Yến Hưng Khải không nói nữa mà cầm cánh tay của ta :
“Cứ quyết định như vậy, để ta bảo thủ hạ an bài chỗ cho đệ. “
Yến Hưng Khải sắp xếp cho ta ở Lưu Vân lâu, phía Đông Nam vương phủ, ta thấy hắn tiện tay quăng thanh đao của Bạch Quỹ ở một bên, nên nhắc nhở :
“Đại ca, đao này. .. “
Yến Hưng Khải cười nói :
“Cái thứ không đáng tiền này lưu lại có ích gì? Nếu như đệ thích thì tặng cho đệ đấy!”
Ta kỳ quái nói :
“Đại ca nếu biết đao này không đáng tiền, vì sao còn bỏ một số tiền lớn mua nó?”
Yến Hưng Khải quỷ bí nhìn ta cười cười :
“Lẽ nào huynh đệ không nhận ra dụng ý của Bạch Quỹ kia hiến đao này? Thật ra chỉ là muốn thị uy với ta, một thanh đao rách, 8 vạn lượng bạc, ta mất tiền, nhưng hắn được tiếng thơm. “
Trong lòng ta cười thầm, Bạch Quỹ này đúng là muốn thị uy với Yến Hưng Khải thật .
Yến Hưng Khải ở lại Lưu Vân lâu tới nửa đêm mới rời đi .
Bốn mỹ tỳ đã chuẩn bị nước nóng cho ta từ lâu rồi, những. .. mỹ tỳ này tuy dung mạo rất khá, nhưng so với Diệu Phù và Diệu Dung thì kém xa, chỉ là không biết vì sao Yến Hưng Khải không cho các nàng tới tắm cho ta .
Hai mỹ tỳ phụ trách tắm rửa cho ta, hai mỹ tỳ khác không ngừng đổ thêm nước nóng, không để cho nước bị lạnh đi. Ta thích ý đích nhắm hai mắt lại, những thủ pháp của bốn mỹ tỳ này đúng là đã được huấn luyện, xoa bóp cực kỳ thoải mái .
Khi tắm rửa sắp kết thúc, cửa phòng khẽ mở, hai mỹ tỳ bước vào, đó chính là Diệu Phù và Diệu Dung, công phu ôn nhu của hai nàng với ta hiện giờ vẫn còn như mới. Khi mới nhìn thấy các nàng ta đã kìm lòng không nổi, bốn mỹ tỳ thấy biến hóa của ta, trên mặt đỏ hồng lên .
Dưới ánh nến chớp động, thân thể Diệu Phù và Diệu Dung tỏa ra mùi hương thơm nhè nhẹ. Ta nâng cằm của Diệu Phù lên nói :
“Vì sao lúc này mới đến?”
Diệu Phù mềm mại nói :
“Tỷ muội nô tỳ biết Bình Vương điện hạ tới đây, nên phải trang điểm cẩn thận, hơn nữa có 4 nàng xoa bóp cũng rất thoải mái mà. “
Ta ha hả cười to, ôm hai người vào lòng :
“Trong lòng các nàng, ta có phải là người quan trọng nhất không?”
“Điện hạ!”
Nhị nữ e thẹn vô hạn .
Diệu Phù nói :
“Để chúng tỷ muội hầu hạ điện hạ thay y phục!” Nói xong nàng xoay người đi lấy một cái khăn và trường bào bằng lụa mỏng .
Ánh nến lóe lên một cái, đột nhiên tắt đi .
Diệu Phù kinh ngạc kêu lên một tiếng nói :
“Ngọn nến thế tại sao lại tắt!”
Diệu Dung nói :
“Để nô tỳ đi thắp nến!”
Ta cầm lấy bàn tay của Diệu Dung, nhân cơ hội mò lên ngực của một cái, Diệu Dung hổn hển gắt giọng :
“Bình Vương điện hạ thật xấu!”
Ta ha hả nở nụ cười, lúc này mới thả Diệu Dung ra .
Nhớ tới sắp được đại chiến với hai mỹ nữ này, trong lòng ta không khỏi sung sướng kích thích .
Đợi cả buổi không thấy Diệu Dung thắp đèn, Diệu Phù đi lấy khăn mặt cũng không trở về. Ta không nhịn được nói :
“Thế nào? Nhìn không thấy ư?”
Nhưng hai nàng không ai trả lời ta .
Ta có chút kỳ quái, mở miệng nói :
“Diệu Phù! Diệu Dung!”
Một bàn tay trắng mịn mềm mại đặt lên vai của ta, ta không phân biệt được là ai, nên nắm bàn tay nhỏ nhắn cười nói :
“Kỳ thực làm loại chuyện này trong bóng tối đúng là rất có tình thú. “
Phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười duyên :
“Quả thực như vậy ư?”