Thẩm Nhất Thành nói xong đã rút môt hộp hoa quả từ trong gầm bàn ra rồi.
Anh vĩnh viễn không thể nói cho cô biết không phải là anh không buồn giảng, mà là anh…thật sự quên hết sạch rồi.
Không ngờ Thẩm Nhất Thành anh đã từng tung hoành Nhất Trung ba năm trời mà có thể lưu lạc tới cái nước này, quả bi thương tột cùng.
Thời Hạ nghĩ Thẩm Nhất Thành miệng tiện một tí nhưng vẫn sẽ giảng cho cô thôi, nhưng đợi thật lâu vẫn không thấy anh có tí dấu hiệu nào là định giảng bài cho cô cả.
Lúc đấy Thời Hạ mới bất giác nhận ra được, Thẩm Nhất Thành thật sự không thèm giảng cho cô thật.
Thời Hạ ôm ngực tự an ủi mình thật lâu, người là do mình chọn, bất kể như nào cũng phải nhịn, phải nhịn!
Dù sao anh cũng là người dám ôm cô cùng chết cơ mà.
Thời Hạ, nhịn nào…
Đù mẹ nó chứ, nhịn thế quái nào được!
Thời Hạ không chút nể nang nào véo eo anh một phát thật đau.
Thẩm Nhất Thành đau tới mức lên cả gân cứng cả eo, đưa tay lên đè tay của Thời Hạ xuống, tay kia xiên một miếng hoa quả đưa qua, “Nào lại đây, ăn miếng lê hạ hỏa đã.”
Thật ra Thời Hạ dễ dỗ cực kì, cảm xúc đến nhanh đi cũng nhanh.
Thời Hạ định đưa tay ra nhận, đột nhiên cau mày, “Sao cậu lại có hoa quả?” Lại còn cắt sẵn nữa chứ.
Lâm Vận thường xuyên đưa hoa quả cho hai người đem theo, nhưng phải là hai phần riêng cơ, nếu Thẩm Nhất Thành có thì chắc chắn cô cũng có.
Nhưng hình như hôm nay Lâm Vận không hề chuẩn bị cặp lồng hoa quả cho bọn cô.
“Không phải em đặt trong gầm bàn của anh à?” Thẩm Nhất Thành cũng cau mày.
Thời Hạ bất đắc dĩ, “Lần nào chả là mẹ cậu chuẩn bị, tớ đã bao giờ đưa cặp lồng cho cậu đâu, cậu bị váng đầu đấy à?”
Thẩm Nhất Thành ngây người, đưa tay sờ sờ gầm bàn một hồi, hóa ra chỗ để cặp lồng còn có cả một tờ giấy nữa.
“Mong cậu sẽ thích. Mạc Mạt.”
Thời Hạ đương nhiên cũng nhìn thấy tờ giấy, cô liếc Thẩm Nhất Thành.
Đúng là mấy đứa nhóc trẻ tuổi nên gan cũng lớn, chỉ cần là thứ mình thích thì không bao giờ nhả ra dễ dàng được, kiểu dũng khí này thực ra cũng khiến cô bội phục vài phần.
Thẩm Nhất Thành nhìn tờ giấy, con ngươi tối sầm hẳn đi, trả miếng lê đang cầm trên tay về cặp lồng, sau đó đứng dậy đi về phía Mạc Mạt.
Thẩm Nhất Thành khách sáo cảm ơn cặp lồng của Mạc Mạt, cũng trả lại cái cặp lồng đấy cho cô ta luôn.
Thời Hạ nhìn thấy vẻ ngạc nhiên vui sướng trong mắt Mạc Mạt, thế nhưng lúc mở cặp lồng ra thấy tờ 50 đồng trong đấy thì hốc mắt đỏ xoạch cả đi.
Thời Hạ nhíu mày lắc lắc đầu.
Đêm thứ 7 ấy ở quán Kara, người nhạy bén một tí đều nhận ra được ý tứ của Mạc Mạt, đến cả Lý Hoàn cũng biến sắc luôn rồi, Thẩm Nhất Thành làm người khôn khéo như thế, đương nhiên không thể nào không phát hiện ra được.
Nhưng hành động của Thẩm Nhất Thành mỗi ly mỗi phân đều tỏ ra vô cùng bình thản, muốn giữ lại mặt mũi cho Mạc Mạt, lại đồng thời âm thầm giải quyết tình huống xấu hổ sắp xảy ra lúc đấy.
Thế nhưng Thẩm Nhất Thành hôm nay lại không hề do dự tí nào, thậm chí phải nói là tàn nhẫn cảnh tỉnh một nữ sinh thích anh.
Sau khi Thẩm Nhất Thành quay trở lại, thấy Thời Hạ đang nhìn cô ta, nói thẳng, “Anh không thích cô ta.”
Thời Hạ gần như gật đầu theo bản năng, “Tớ biết mà.”
Thẩm Nhất Thành, “Ò, em biết là được rồi.”
Hai người lại bắt đầu im lặng, rất lâu, mãi tới lúc chuông bào lớp vang lên lần nữa.
Thời Hạ đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, “Cậu không thích cậu ta, vậy cậu thích ai?”
Thẩm Nhất Thành đối lại ánh mắt của cô, không chút gợn sóng sợ hãi nào, “Em có chắc là em muốn nghe đáp án không?”
Thời Hạ không khỏi giật thọt trong lòng, không phải vì rung động, mà cô sợ sau đấy sẽ xảy ra chuyện gì đấy theo kiểu “năng lượng siêu cao” mất.
Quả nhiên, Thẩm Nhất Thành đứng thẳng dậy, đập đập quyển sách xuống bàn, phòng học liền im ắng hẳn đi, mọi người đều đưa đôi mắt kì vọng nhìn về phía Thẩm Nhất Thành, xem anh đang định làm “đại sự” gì.
Dù sao chỉ cần là chuyện Thẩm Nhất Thành, kiểu gì cũng vui.
Cuộc sống cấp 3 khổ đày quá rồi, mọi người phải tìm niềm sung sướng trong nỗi áp bức chứ.
Tim Thời Hạ hoảng loạng đập cheng cheng không ngừng, tay nắm chặt lấy bàn tay anh đang để dưới gầm bàn, hạ giọng, “Thẩm Nhất Thành, tớ sai rồi, tớ không muốn nghe đáp án nữa đầu, cậu đừng nói gì cả, ngàn lần vạn lần đừng nói gì hết…”
Với tính Thẩm Nhất Thành, chẳng có gì là anh không làm được cả.
Thẩm Nhất Thành cụp mắt nhìn đôi móng giò đang điên cuồng bạo lực cấu véo khắp người anh kia, ánh mắt sâu thẳm, “Vậy em đã biết đáp án chưa?”
Thời Hạ nuốt nước bọt, “Biết, biết, biết rồi, biết rồi, vô cùng biết luôn…”
Thẩm Nhất Thành, “Ai thế?”
“Tớ, tớ, tớ,…”
Thời Hạ “tớ” ba lần liên tiếp làm cho Thẩm Nhất Thành vô cùng, đặc biệt hài lòng.
Thời Hạ đã từng dùng chính cơ thể mình để thí nghiệm rồi, cả người Thẩm Nhất Thành đều là bẫy hết, đừng có nghĩ mình thông minh đi gài người ta làm gì, vì kiểu gì cũng dễ dàng lọt hố người ta cho xem.
Sau đấy à…
Thời Hạ không tự chủ được…cong môi cười.
Sau đấy, tự lọt hố mất kiểm soát luôn!
– —–
Các cậu đã đọc tới đây rồi thì quay ngược lại vote từ chương 1 đến chương 41 luôn cho tớ đi mà, năn nỉ ấy!