Một ngày dài lê thê trôi qua. Long Vũ đã tỉnh dậy sau khi thuốc mê hết tác dụng. Cả ngày cậu chỉ nằm yên nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt kiệt sức ánh lên sự thất vọng.
Năm giờ chiều, quản gia đứng bên giường bệnh mở hộp thức ăn nguội ngắt.
– Cậu chủ, ít ra cũng phải có tí cháo bỏ bụng chứ! Nguyên ngày không ăn gì rồi!
– Tôi không muốn ăn.
Thiếu niên khoác lên mình bộ đồ xanh nhạt của bệnh nhân, trả lời một cách thiếu sức sống. Ánh mắt vẫn hướng ra phía bầu trời.
Khoảng vài ba giây im lặng, Long Vũ mới hỏi:
– Nhi đã dậy chưa?
– À, chưa. Nhưng trúng thực thì nhanh khỏi lắm. Mà… cho tôi nhiều chuyện một chút…
Tầm nhìn Long Vũ rời khỏi khung cửa sổ. Cậu quay mặt về phía quản gia, nhìn chằm chằm như thể muốn nói “Tôi biết bác muốn hỏi gì”.
Thiếu niên trả lời luôn:
– Là do tôi với cậu ấy có hẹn đi xem pháo hoa.
Hai lá phổi của quản gia như ngừng thở.
Thì ra đây là lí do cậu lại cố chấp đưa Nhi đến bệnh viện, mặc dù biết bản thân sẽ gặp rắc rối.
Có những người phải dành cả cuộc đời để thoát khỏi cái bóng của tuổi thơ. Nếu lần đó ông chủ không mất vào đêm giao thừa, thì có lẽ Long Vũ đã không liều mạng để bảo vệ cô bé đến vậy.
– Nhưng mà… cậu như thế này cũng đâu có đi xem được…?
– Ừ, tôi biết.
Giọng nói trầm của Long Vũ dường như có chút kích động. Sống mũi thấy cay cay. Khóe mắt bắt đầu phản chiếu ánh sáng từ bóng đèn, hệt như một mặt hồ yên ả.
Chỉ là một lời hứa thôi mà. Tại sao cứ hết lần này đến lần khác ông trời lại tước nó đi?
“Cộc cộc”
Nghe tiếng gõ cửa, Long Vũ chớp nhẹ đôi mi.
– Bác mở cửa giúp tôi.
.
.
.
Vương Ái Nhi nhỏ nhắn, hai tay ôm một hộp hình trụ màu bạc khá to. Cô bé bước vào, lí nhí hỏi:
– Thầy giáo Vũ ổn chưa?
Quản gia mọc đuôi cáo, nhanh chóng chuồn ra ngoài “theo ý của cậu chủ”, mặc dù cậu chưa ra hiệu.
Trong phòng chỉ còn lại một trai một gái. Long Vũ yếu ớt ngồi thẳng dậy, nhìn cô bạn một cách xót xa.
– Phải hỏi cậu mới đúng. Bây giờ ăn uống bình thường được chưa?
– Hì, tiêu chảy vài lần xong khỏe re.
Chuyện này mà cũng khoe cho được. Câu trả lời hồn nhiên làm cậu phì cười:
– Lần sau ăn uống cẩn thận một chút nha nhóc con.
– Có cậu mới là nhóc con ấy!
Chiếc hộp lớn được đặt xuống bàn vuông cạnh đầu giường. Tay nhỏ của Ái Nhi xoay nắp hộp. Vừa mở ra đã ngửi thấy hương thơm nhè nhẹ.
– Nè, cháo bố mẹ tớ mang lên cho tụi mình đó. Cậu phải ăn cho bằng hết.
– Hmm? Cô chú lên thành phố à?
– Đúng rồi! Phải lên để làm mấy cái thủ tục bệnh viện cho tớ nữa!
Chàng trai trẻ mải mê ngắm nhìn người con gái trước mặt. Chỉ có múc cháo ra bát thôi mà đáng yêu đến thế.
Một ý tưởng nảy đom đóm lên trong đầu. Long Vũ đưa tay ôm ngực, giả vờ khó thở:
– Khụ khụ… a…
Quả nhiên thành công lấy được sự quan tâm của Ái Nhi. Chính cậu cũng không biết mình trở nên nham hiểm như vậy từ khi nào nữa.
Cô lập tức bỏ bát cháo xuống, hai tay nhỏ chạm nhẹ vào bắp tay Long Vũ, lo lắng hỏi:
– Sao đấy? Ổn không? Tớ gọi bác sĩ nhá?
Mặt thiếu niên nhăn lại.
– Tớ ngán ăn quá…
– Ơ? Nhưng mà phải ăn mới có sức.
– Hay là…
Câu nói lấp lửng của Long Vũ làm Ái Nhi tò mò. Đôi mắt nàng ta tròn xoe hệt như con mèo nhỏ.
– “Hay là” gì?
– Cậu mớm cho tớ đi.