An Trường Khanh rũ mắt, trong lòng đã hiểu rõ: “Vương gia muốn đi Nhạn Châu?”
Tiêu Chỉ Qua nói: “Ta nhất định phải đi.”
Sau khi nói ra những lời này, hắn hơi buông lỏng bàn tay đang nắm chặt, có chút có lỗi nhìn y.
An Trường Khanh lại không bất mãn như hắn nghĩ, chỉ thu liễm thần sắc hỏi: “Khi nào xuất phát?”
“Sáng sớm ngày mai ta sẽ vào cung thỉnh lệnh, muộn nhất ngày kia xuất phát.”
An Trường Khanh rũ mắt, do dự một chút, hỏi: “Ta có thể đi cùng không?”
Tiêu Chỉ Qua lắc đầu: “Tình hình Nhạn Châu khẩn cấp, chuyến này đi suốt ngày đêm, ngươi không thể đi.”
“Ta hiểu.” An Trường Khanh gật gật đầu, không nói thêm nữa, chỉ bình tĩnh nói: “Ta thu thập hành trang cho Vương gia.”
Đêm nay, hai người vẫn ôm nhau ngủ như thường. Khi biết được Tiêu Chỉ Qua muốn đến Nhạn Châu, từ đầu đến cuối An Trường Khanh đều không biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì, chỉ đến lúc ngủ, dính sát vào thân thể hắn mới lộ ra một tia không nỡ.
Tuy nhắm mắt lại, An Trường Khanh lại không hề ngủ. Y dùng sức nghĩ lại chuyện đời trước. Phát hiện ký ức trong khoảng thời gian này thật sự quá mức mơ hồ. Bây giờ đời trước, Tiêu Chỉ Qua cũng đi Nhạn Châu. Nhưng quá trình kháng địch thế nào, gặp nạn hay không, y chẳng hề biết. Khi đó y rất ít quan tâm Tiêu Chỉ Qua, chỉ từ đôi câu của hạ nhân biết được, trận chiến đánh đến gian nan, nhưng cuối cùng vẫn thắng.
Nhưng trận chiến sự kia chỉ là khởi đầu. Thái Tổ truyền giang sơn Đại Nghiệp, tới tay An Khánh Đế, chỉ còn lại một tầng vỏ rỗng. Loạn trong giặc ngoài che dấu dưới phồn vinh giả tạo tận lực duy trì. Một trận tuyết tai, phồn vinh bắt đầu hạ màn.
Sau tuyết tai không lâu là thọ đản sáu mươi của Thái Hậu, An Khánh Đế vì cầu phúc cho Thái hậu, thêm thuế má thu lao dịch, xây dựng 99 tòa trường sinh tháp. Sau tuyết tai bá tánh bắc địa còn chưa kịp khôi phục lại gặp phải áp bức, cuối cùng có người không chịu nổi gánh nặng mà khởi nghĩa. Từ đó về sau là khởi nghĩa cùng trấn áp liên tiếp.
Bên trong lo lắng không ngừng, hoạ ngoại xâm không dứt. Tiêu Chỉ Qua vẫn luôn thủ Nhạn Châu ba năm, cho đến khi An Khánh Đế bỗng bệnh nặng một trận, hạ chỉ triệu hắn hồi kinh, hắn mới trở về Nghiệp Kinh lần nữa.
Trong mắt Tiêu Chỉ Qua, có lẽ chuyến này chỉ là tiểu biệt, nhưng trong lòng An Trường Khanh lại tràn ngập không nỡ. Từ ngày hai người thành hôn cùng tháp mà ngủ, chưa bao giờ chia lìa. Bây giờ chợt nhắc tới chia xa, y mới ý thức được, nam nhân ngủ bên cạnh đã lặng lẽ dung nhập vào sinh mệnh y.
Nghĩ đến sau khi chia xa không có người này sưởi ấm tay chân cho mình, liền cảm thấy trong lòng vắng vẻ một mảnh.
Y càng quyến luyến cuộn tròn thân thể, dính sát vào Tiêu Chỉ Qua. Nam nhân tựa hồ cảm nhận được y bất an, giương ngực thu nhận y, bàn tay hữu lực nhẹ nhàng vỗ lưng y.
Trầm mặc thật lâu, An Trường Khanh có chút tùy hứng mà nhỏ giọng nói: “Ta cũng muốn đi Nhạn Châu.”
Tiêu Chỉ Qua hơi ngừng tay, đáy lòng lại nóng rực: “Nhạn Châu giá rét, xa xôi lại cằn cỗi, hàng năm bị người Bắc Địch quấy nhiễu. Một năm cũng không có mấy ngày an ổn. Phủ tướng quân cũng không có mấy hạ nhân…… Không tốt bằng Nghiệp Kinh.”
Trán An Trường Khanh chống lên ngực hắn, buồn bực nói: “Nhưng Nghiệp Kinh không có ngài.”
“Không qua thọ đản của Thái Hậu, chờ chiến sự Nhạn Châu bình ổn, ta sẽ trở về.” Tiêu Chỉ Qua chỉ có thể nói vậy.
An Trường Khanh giãy giụa khỏi ngực hắn, ngẩng đầu nhìn thẳng hắn: “Đây là ngài nói. Thọ đản của Thái Hậu ngài sẽ trở về. Bằng không…… Bằng không ta sẽ đến Nhạn Châu tìm ngài.”
Tiêu Chỉ Qua cho rằng y tức giận nên nói vậy, ôm lấy người lần nữa, lại giúp y chỉnh chăn sau lưng, thanh âm bất đắc dĩ nói: “Được.”
An Trường Khanh dựa sát vào lồng ngực hắn, thật lâu sau, lại nhỏ giọng bỏ thêm một câu: “Phương thuốc ngài đưa ta, ta sẽ làm theo. Chờ ngài trở về……chúng ta sẽ viên phòng.”
Thân thể Tiêu Chỉ Qua căng chặt, một lát sau mới khàn giọng đáp “được”.
***
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Chỉ Qua tiến cung diện thánh, nói tình hình Nhạn Châu nguy cấp, xin lệnh khẩn cấp về Nhạn Châu đối kháng Bắc Địch.
An Khánh Đế không rõ vẻ mặt, Thái tử phản đối đầu tiên: “Nhạn Châu có phó tướng tọa trấn, lại có tám vạn tướng sĩ, chẳng lẽ không đánh lại Bắc man tử nhỏ bé? Huống hồ sắp tới thọ đản sáu mươi của Hoàng tổ mẫu, trăm thiện hiếu làm đầu…… ta nói nhị đệ thật sự không cần sốt ruột như vậy.”
Tuy An Khánh Đế không nói chuyện, thần sắc lại rất tán đồng. Đứa con thứ hai này nắm giữ quân quyền Nhạn Châu nhiều năm, làm cho Nhạn Châu giống như thùng sắt. Tuy trước mắt không nhìn ra dị tâm, nhưng vẫn khiến người không yên tâm. Lần này mượn thọ đản của Thái Hậu triệu hắn hồi kinh. Chính vì thừa dịp hắn không ở đó, sắp xếp nhân thủ ở Nhạn Châu.
Dù An Khánh Đế còn trông cậy đứa con này bảo vệ tốt biên quan cho ông, nhưng không đề phòng thì không được.
Ánh mắt Tiêu Chỉ Qua như đao, lạnh lùng nhìn về phía Thái Tử: “Ta không về cũng được, chỉ là nếu thành phá, hoàng huynh có nguyện thay ta gánh trách nhiệm chủ tướng thủ thành? Có nguyện đền mạng thay bá tánh Nhạn Châu bị người Bắc Địch giẫm đạp?”
“Nhạn Châu là phòng tuyến biên quan thứ nhất, một khi Nhạn Châu thành phá, Lương Châu Sâm Châu không kịp gấp rút tiếp viện, người Bắc Địch sẽ có thể tiến quân thần tốc, huy quân xuôi Túc Châu, tiến tới bức Nghiệp Kinh. An nguy của Nghiệp Kinh, hoàng huynh có thể dốc hết sức gánh vác không?”
Thái Tử bị hắn nói cho á khẩu không trả lời được, gã không giỏi hành quân tác chiến, chỉ có thể nói: “Thế cục làm sao gấp gáp như nhị đệ nói được. Nhạn Châu thành phá, phía sau còn có Túc Châu chống đỡ không phải sao? Chẳng lẽ Thân Đồ Tư không thủ được? Không lẽ tướng sĩ Đại Nghiệp ta vô năng như thế, ngay cả Bắc man tử nhỏ bé cũng không đánh lại?”
Tiêu Chỉ Qua cười lạnh một tiếng: “Không bằng hoàng huynh đi hỏi Thân Đồ lão tướng quân trước, có thể thủ hay không?”
“Đủ rồi!” An Khánh Đế không vui mà cắt đứt tranh luận, sắc mặt biến ảo hồi lâu, rốt cuộc vẫn sợ người Bắc Địch phá được thành Nhạn Châu. Thái Tử chưa trải qua chiến trường, ông lại đã từng theo tiên hoàng lên chiến trường. Người Bắc Địch hung ác ngang ngược, xác thật làm người sợ hãi.
Ba binh lính bình thường không nhất định đánh thắng được một kỵ binh Bắc Địch. Bằng không Bắc Địch nhỏ bé, không đến mức khiến Đại Nghiệp gian nan khổ cực nhiều năm. Nhiều năm như vậy, Đại Nghiệp cũng chỉ có một Tiêu Chỉ Qua, có thể hung ác hơn người Bắc Địch, mới khiến chúng rét gan.
An Khánh Đế trầm ngâm lúc lâu, rốt cuộc vẫn vẫy tay, nói: “Thôi, ngươi đi đi. Trận này chỉ cho phép thắng, không được bại!”
“Vâng.” Tiêu Chỉ Qua quỳ xuống đất lĩnh chỉ, sau đó đứng dậy, khoác gió tuyết ra khỏi thành điểm binh.
Tác giả có lời muốn nói:
Túng Túng: Nhạ Nhạ nói trở về là có thể viên phòng (mừng thầm)