Sau đó, hai người sát bên đầu, dưới ánh đèn vàng xây xẩm, mấy viên thịt bò.
Bản chất của Doãn Tiểu Đao lộ ra rất dịu hiền.
Mẫu mực trời sinh của Lam Diễm hơi xoắn.
Bóng của hai người phủ trên mặt bàn, là hai hình tròn giao nhau.
“Mười sáu.” Lam Diễm đếm xong lần thứ hai.
“Đúng, mười sáu.” Doãn Tiểu Đao cũng đếm xong rồi.
“Tôi sáu cô mười.” Hắn ngẩng đầu, suýt chút nữa va vào mặt cô. Cũng may hắn nhanh chóng kéo xa khoảng cách.
“Được.” Cô ngồi thẳng dậy, cầm đũa rồi bắt đầu ăn luôn.
Không tới hai mươi giây, mười viên thịt bò đã không còn.
Lam Diễm thấy thế, vội vàng lấy sáu viên thịt còn lại để vào trong bát của mình.
Mấy giây qua đi, hắn lấy ba viên trong bát ra cho cô: “Cô ăn trước, tôi chờ ăn những món thịt khác.”
Doãn Tiểu Đao không chút khách khí, xuyên ba viên thịt, một miếng ăn xong.
Lam Diễm nhếch khóe miệng: “Tôi biết sẽ có cảnh tượng như vậy.” May làvị trị của hai người bọn họ trong góc, nếu không thì thật mất mặt trướcđám đông. Có điều, quen biết cái cô đầu đất này, vốn là một chuyện mấtmặt.
Nếu đĩa thịt đầu tiên chỉ có mười sáu viên. Như vậy những món ăn tiếp theo, lượng suất cũng không nhiều lắm đi.
Không còn cách nào, vì để Doãn Tiểu Đao ăn no, Lam Diễm gọi thêm ba món ăn.
Cuối cùng, hóa đơn vừa ra, hắn liền hối hận: “Doãn Tiểu Đao, không bằngcô ở lại nơi này rửa bát nửa tháng, được không?” Tại sao phải đi ăn bữathịnh soạn, số tiền này, hắn có thể làm bữa thịnh soạn trong mười mấyngày.
“Không được.” Doãn Tiểu Đao không buồn phiền chút nào về hóa đơn, nói như vậy.
Tức giận của Lam Diễm không chỗ phát tiết. Rõ ràng cô ăn nhiều hơn hắn,mà lại một đồng cũng không rút. Hắn ném tờ giấy về phía cô: “Sau này sẽkhông ra ngoài ăn lớn nữa!”
Doãn Tiểu Đao không để ý lửa giận của hắn, chỉ chọn trọng điểm nói: “Tứlang, sau này anh muốn ở nhà nấu món ăn lớn cho tôi sao?”
“Rắm! Tôi muốn đói chết cô.”
Cô suy nghĩ một chút, nói: “Vậy anh làm cơm rang cho tôi là được rồi.”
“Cơm rang cơm rang.” Hắn tức giận đến muốn hất bàn: “Chỉ biết cơm rang.”
Cô lại suy nghĩ một chút, lại nói: “Xào bún, xào mì cũng được.” Với tài nấu nướng của hắn, xào món gì cũng ngon.
Hắn cắn răng: “Đêm nay tôi sẽ hạ độc cô.”
Sau khi Doãn Tiểu Đao nghe, vẫn chỉ để ý hai chữ “đêm nay”, liền tò mò hỏi: “Tứ lang, tối nay chúng ta có ăn cơm ở nhà không?”
“Đúng, tôi muốn độc chết cô.” Lam Diễm vung tay một cái: “Đi, đi mua thạch tín.”
Lòng cô tràn đầy chờ mong món ăn của hắn, đật đầu: “Được.”
—
Ý định ban đầu của Lam Diễm là đi ra ngoài tìm vui.
Nhưng với một bữa ăn lớn, lấy đi của hắn hơn một ngàn đồng.
Hắn không vui nổi.
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, còn cái việc vui gì có thể làm hắn vui vẻ đây.
Không nghĩ ra được.
Mặt trời quá lớn, hắn nóng đến ứa đầy mồ hôi. Liền dẫn Doãn Tiểu Đao vào cửa hàng.
Đi dạo lung tung không có mục đích.
Đi tới trước một cửa tiệm nào đó, đột nhiên hắn nhớ tới một chuyện.
Liên quan tới ngực của Doãn Tiểu Đao.
Tuy rằng khuôn ngực của cô rất tuyệt, thế nhưng, mỗi ngày bó như vậy,không chừng sẽ có một ngày sẽ xẹp xuống. Nếu như vậy, thật là đáng tiếc, lãng phí một cách vô ích một khuôn ngực đẹp tự nhiên như vậy.
Có điều Doãn Tiểu Đao luyện võ, vì thế muốn để cô mặc áo lót bình thường, đoán chừng sẽ không được.
Vì thế Lam Diễm nghĩ đến một phương pháp điều hòa.
Hắn đi đến tầng cho đồ thể thao.
Đối với những thứ này, Doãn Tiểu Đao không hiểu lắm, chỉ đi theo hắn.
Sau khi đi vào trong cửa hàng, cô thấy đều là quần áo phụ kiện thể thao, hỏi: “Tứ lang, anh muốn mua quần áo cho tôi à?”
“Đúng vậy a.” Lam Diễm kéo dài thật dài âm cuối, giống như vô cùng không tình nguyện.
Một nhân viên nam của cửa hàng tiến đến.
Lam Diễm không lên tiếng, trực tiếp đi đến kệ hàng áo lót vận động.
Nam nhân viên bán hàng lập tức lui xuống, nhân viên nữ bên cạnh đi tới,mỉm cười hỏi: “Tiên sinh, xin hỏi có thể giúp gì cho ngài không ạ?”
Lam Diễm lướt nhanh hàng hóa rực rỡ màu sắc trên kệ: “Cường độ huấn luyện trung bình có loại nào?”
Nhân viên bán hàng lập tức chỉ rõ năm kiểu trong đó.
Lam Diễm ngoái đầu nhìn lại, nhìn về phía cô đầu đất nào đó: “Lại đây.”
Doãn Tiểu Đao nhìn hàng hóa trên kệ xung quanh. Cô từng thấy những thứ này trên ti vi, nhưng bản thân chưa dùng qua.
Lam Diễm chỉ một kiểu: “Cô đến xem thử cái này.”
“Tứ lang, anh muốn mua những thứ này cho tôi à?”
“Trẻ con hỏi nhiều như vậy làm gì.”
Nữ nhân viên bán hàng liếc nhìn sân bay của Doãn Tiểu Đao, lấy áo lót số nhỏ nhất xuống.
“Cup C.” Lam Diễm chen vào một câu.
Nữ nhân viên bán hàng ngạc nhiên, tầm mắt dời về phía Doãn Tiểu Đao lần thứ hai.
Nữ nhân viên bán hàng lấy phỏng đoán của chính mình, cup A đã là đánh giá sao.
” Cup C.” Lam Diễm lặp lại.
Nữ nhân viên bán hàng thu hồi tâm tư của bản thân, làm theo lời.
Thời gian Doãn Tiểu Đao thử quần áo rất lâu.
Lam Diễm rất kiên trì, đang yên lặng ngồi nghỉ trên ghế chờ.
Lúc cô đi ra, vẫn là mặc bộ quần áo thể thao kia. Chỉ là đồng bằng đã thành gò núi.
Lam Diễm đến gần cô, tầm mắt thoảng ở lại trên gò núi hai giây, thấp giọng hỏi: “Nhảy nhảy một cái.”
Cô nhảy mấy cái.
“Có lắc không?”
Cô lắc đầu.
“Có đau không?”
Cô lắc đầu.
“Có chật không?”
Cô lắc đầu.
“Sau này sẽ mặc cái này.”
Doãn Tiểu Đao rất vui vẻ, đây là lần đầu tiên, ngoại trừ mẹ, có người mua quần áo cho cô: “Tứ lang, cảm ơn anh. Anh thật tốt.”
Lam Diễm đáp qua loa: “Đâu là khuyết điểm lớn nhất của tôi.”
“Quả nhiên anh yêu thích tôi.”
“….” Cô đầu đất này lấy tự tin ở đâu ra?