“Đây là cung điện của ta, vì cái gì ta phải ra ngoài.” A Nô Bỉ cười như không cười mà nhìn chằm chằm Bạch Tà.
Thấy không thể giấu giếm được nữa, Lạc Hằng chỉ có thể đem chuyện mình cho hắn uống máu nói với Bạch Tà, thật ra cũng không phải chuyện to tát gì, cũng không có nghiêm trọng như A Nô Bỉ nói, chỉ là hắn không muốn khiến Bạch Tà lo lắng.
Bạch Tà nghe vậy, trầm ngâm một lát, nâng tay lên nói: “Ta với ngươi làm giao dịch đi.”
Lạc Hằng thu tay Bạch Tà lại, dựa vào hiểu biết của hắn về A Nô Bỉ, muốn uống máu là giả, muốn trêu đùa Bạch Tà là thật, ngày hôm qua Bạch Tà mất khống chế đả thương hắn như thế, phỏng chừng trong lòng còn ghi nợ.
“Chờ một chút, vết thương ngươi còn chưa lành, hiện tại sức chiến đấu cao nhất chính là ngươi, nếu bọn người Hách Lôi Tư chạy tới…”
“Chậc, hai cái lão bất tử Hách Lôi Tư kia bị đồ đệ nhà ngươi đả thương nặng như thế, nào có mãn huyết sống lại nhanh như vậy, huống hồ, chỉ cần ta ăn uống no đủ, còn cần sợ bọn họ.” A Nô Bỉ ngã người về sau, hếch cằm nhìn hai người, “Ta trước giờ đều chẳng phải người tốt gì, nếu đồ đệ ngươi không được, vậy chỉ có thể là ngươi.”
“Không thể thương lượng?”
“Không thể thương lượng.”
“Sư tôn, để ta tới đi.” Bạch Tà thấp giọng nói.
Lạc Hằng do dự một lát mới đáp ứng.
A Nô Bỉ cười như không cười nhìn Bạch Tà, sau đó rất không khách khí mà cắn xuống một ngụm, nhưng rất nhanh sau đó A Nô Bỉ liền nhả ra, đem máu vừa rồi hút lấy đều nhổ ra ngoài, lèm bèm nói: “Quả nhiên, người không ra sao, thì mùi vị máu cũng khó nuốt.”
“Vẫn là máu của sư tôn ngươi ngon hơn.”
“Vì cái gì?” Bạch Tà nói.
“Linh khí của ngươi nhiễm ma khí.” Lạc Hằng nghĩ nghĩ nói.
Bạch Tà nhấp miệng, “Có thể dùng bảo vật khác tới đổi sao?”
A Nô Bỉ ngẩng mặt lên, dư quang quét về phía thân ảnh ngoài cửa, khóe môi cong lên mang vẻ nghiền ngẫm: “Cung điện ta còn có bảo vật gì không có, còn cần ngươi sao?”
“Tính tính, ta nghĩ kỹ rồi lại nói, vết thương còn chưa lành, đợi hai ngày nữa đi.” A Nô Bỉ nói xong nghênh ngang đứng dậy, liền phẩy tay áo bỏ đi, hắn vốn không có ý định uống máu Lạc Hằng ngay lúc này, đơn thuần chỉ vì chơi vui thôi.
Sau khi ra cửa, đi xa mấy bước, A Nô Bỉ liền bị một người cản lại bước chân, hắn nhướng mày nhìn người đang cản phía trước mình, “Tìm ta có việc?”
Tiểu Linh Đang nhìn bộ dáng không coi ai ra gì của hắn liền cảm thấy hắn thật thiếu đánh, bất đắc dĩ chính mình lại đánh không lại, Tiểu Linh Đang thu lại ánh mắt tức giận của mình, nói: “Có thể hay không dùng máu của ta đổi máu của Lạc đạo hữu.”
Nếu không phải do mình quá ngốc, năng lực quá yếu, Lạc Hằng cùng tông chủ sẽ không bị thương, máu này lý nên dùng của mình.
Nhìn Tiểu Linh Đang lần đầu tiên hướng hắn cuối đầu, A Nô Bỉ cười như không cười nói: “Linh lực của ngươi thấp như vậy, ta cũng chẳng hiếm lạ gì.”
“Vậy ngươi uống nhiều thêm một chút, cũng có thể.”
A Nô Bỉ khoanh tay nhìn xuống người, ánh nắng ban mai thưa thớt rơi trên mặt hắn, lộ ra vẻ không mấy hứng thú.
Tiểu Linh Đang bị hắn nhìn chằm chằm đến tê cả da đầu, ngay tại thời điểm tưởng như hắn ghét bỏ mình, đỉnh đầu lại truyền đến một thanh âm.
“Có thể a, cầu ta.”
Tiểu Linh Đang nháy mắt nổi giận, tên này sao có thể vô sỉ như vậy chứ, nhưng ngẫm lại chính mình có việc cầu hắn, giận trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, cuối cùng vẫn là cúi đầu, “Cầu ngươi.”
“Cầu ta cái gì cơ?”
“Cầu ngươi uống máu ta, buông tha Lạc đạo hữu.”
Nhìn vẻ mặt không tình nguyện của người nọ, A Nô Bỉ cảm thấy thích thú liền ngoắc ngón tay, “Lại đây.”
Tiểu Linh Đang cắn chặt răng tiến lại gần người, A Nô Bỉ thân cao hơn hắn gần nửa cái đầu, hắn đứng trước thân người, mũi mới đụng ngang cằm A Nô Bỉ.
A Nô Bỉ cúi đầu ghé sát vào cổ lộ ra trong không khí của hắn, ngửi ngửi, cười nhạt nói: “Một chút hương vị cũng đều không có.”
Tiểu Linh Đang định ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn, bên cổ đột nhiên truyền đến cảm giác đau nhói, mùi máu tươi xộc lên chóp mũi, thân thể Tiểu Linh Đang nháy mắt cứng đờ.
Một lát sau, A Nô Bỉ mới buông hắn ra, liếm liếm đầu răng, “Thuần thì thuần đấy, bất quá cũng chỉ có như vậy.”
Tiểu Linh Đang trong lòng tuy rất tức giận, nhưng không có biểu hiện ra bên ngoài, “Ngươi đây là đáp ứng rồi?”
“Để nói sau đi.” A Nô Bỉ rời đi.
“Không cần nói cho tông chủ bọn họ biết.”
“Chậc, lắm yêu cầu.”
______________
Tác giả có lời muốn nói: CP phụ đại khái chính là chuyện xưa của tiểu ma vương cùng tiểu bạch thỏ đi, a ha ha ha ha.
Sau đó thì có thể cầu vote & cmt được hem?