Văn Thời bỗng nhớ tới người bị treo trên giáo móc áo trên tầng hai.
Lúc ấy khi nhìn thấy túi da kia, thực ra trong lòng anh hơi bối rối, vì anh cảm thấy tên Chuột đó là giả, mà sau đó Đại Đông cũng chứng thực rằng cái bớt đã nằm ngược bên. Nhưng tại sao trong tay Chuột giả lại có cầm bộ đàm của Chuột thật?
Huống hồ khi đó Thẩm Mạn Di đã tỏ vẻ ngoan ngoãn, trước khi đi cần gì phải thảy túi da đó ra để hù dọa, không phải làm thế rất uổng công à?
Giờ nghĩ lại, đó có thể là một tình huống khác.
Nếu ngay lúc ấy Chuột muốn mượn gương trong lồng để bắt chước một ai đó, nhưng cuối cùng lại xảy ra vấn đề, dẫn đến thất bại thì sao?
Văn Thời từng gặp được chuyện tương tự ở một cái lồng nào đó, nhưng vì quá xa xăm, anh không nghĩ ra nổi. Chỉ nhớ mang máng là cũng có người cố ngụy trang thành ai đó, nhưng do sức ép của đối phương quá to lớn, trình độ của bản thân người nọ lại không xong, cuối cùng chữa lợn lành thành lợn què, làm cho dạng người cũng biến mất.
Nếu Chuột cũng đang trong tình huống này, thì… vì sao hắn lại không thể bắt chước Tạ Vấn?
“Vậy tụi mình thử ngủ một chút xem có thể gọi Lý tiên sinh và ông chủ Tạ ra không hay sao?” Hạ Tiều hỏi, “Ý là vậy hả anh?”
Văn Thời hoàn toàn từ trạng thái trầm ngâm, nhíu mày nói: “Ai ngủ?”
Hạ Tiều: “… Hm.”
Đây là câu hỏi kinh thiên động địa gì thế này?
“À.” Lúc này Văn Thời mới nhận ra mình vừa lên tiếng, song cũng nhận ra điều mình vừa nói. Anh thả lỏng nếp nhăn giữa hai đầu chân mày, vừa đi tới căn phòng gần nhất vừa sờ lên trái cổ với một vẻ mặt vô cảm, nói ậm ờ: “Cũng gần giống thế, để xem có bao nhiêu phòng trước đã.”
Mặc dù cấu tạo của căn biệt thự Thẩm gia này kỳ lạ, nhưng thật sự khổng lồ lắm, phòng cũng rất ư là nhiều. Trên lầu đã có nhiều phòng ngủ, phòng sách, phòng giữ quần áo và nhà kho như thế, dưới lầu vẫn không thiếu bất cứ những thứ đã kể, chỉ là có thêm một cái nhà bếp nữa thôi.
“Má Thái ở phòng này.” Thẩm Mạn Di chợt chỉ vào phòng ngủ kế nhà bếp và nói.
“Tôi cảm nhận được lợi ích khi dẫn đại tiểu thư này theo rồi.” Đại Đông nói: “Đỡ tốn sức tụi mình lục tung khắp nơi để tìm ra chủ nhà.”
Dù nói thế, họ vẫn đi tới trước tủ đồ, muốn xác định một chút.
“Nhũ mẫu này được đối xử tốt nhở? Phòng còn bự hơn cả phòng tôi nữa.” Đại Đông vẫn quen làm người đi đầu, vừa nói vừa kéo cửa tủ đồ ra. Ai dè một giây sau, tay hắn run lên một cái.
Trong tủ quần áo to đùng của Má Thái chỉ có treo một bộ đồ nhuộm màu đỏ tươi, chất liệu tơ lụa cùng với họa tiết đám dơi chúc phúc được thêu trên mặt vải.
(*) chữ dơi phiên âm Hán Việt là bức (蝠), đọc là fú, đọc gần giống chữ phúc, nên người ta sử dụng hình ảnh con này để chỉ ‘phúc đức’ (nguồn: Hoa Văn Cổ Phong).
Dưới bộ đồ có một bộ chăn nệm, mỏng tang, được gấp ngay ngắn, hoa văn hệt như bộ đồ bên trên, chúng cũng là tơ lụa đỏ tươi.
Tôn Tư Kỳ xoa hai cánh tay: “Cái này là sườn xám hả? Màu nhìn thấy ghê, đồ cưới à?”
“Mày bị ngu hả?” Chu Húc bác bỏ không hề khách khí, “Tự nhiên nhũ mẫu lại để đồ cưới ở đây làm gì?”
Hạ Tiều lẩm bẩm, “Cái này là áo liệm.”
Tôn Tư Kỳ đã bị dọa sợ: “Áo gì cơ?”
“Áo liệm.” Hạ Tiều khẽ giải thích, “Đồ người chết mặc, lúc ông của anh qua đời, anh đã mặc nó cho ông ấy. Anh từng thấy trong tiệm, đây là kiểu nữ.”
Cậu lại chỉ vào chăn nệm đó và bảo: “Cái này là mền bọc, cũng được dùng để quấn ——”
Từ ‘xác’ còn chưa được thốt ra, mặt mày của Tôn Tư Kỳ đã trắng nhách.
Văn Thời vén áo liệm đỏ tươi đang bị treo đó lên, để lộ mũ, gối và vớ vải nằm phía sau.
“Hình như còn thiếu.” Một kẻ nhát gan đó giờ như Hạ Tiều lại phản ứng khá ổn trước điều này, có lẽ vì cậu đã từng mặc nguyên bộ này lên người ông. Khí chất lúc này của cậu lại khá giống với dáng vẻ quỷ quái hơn cả quỷ lúc còn bé.
Hạ Tiều thò đầu vô ngăn tủ tìm thử, lẩm bẩm: “Ủa? Đâu mất rồi?”
“Cậu tìm gì thế?” Đại Đông hỏi.
“Giày đâu? Không có giày thọ.” Hạ Tiều nói.
“Giày nằm bên kia.” Văn Thời chỉ tới chỗ sau lưng họ.
Mọi người sửng sốt, xoay người theo ánh mắt của anh, thấy ngay một đôi giày thêu tơ cũng màu đỏ tươi đang nằm ở mép giường. Mũi giày hướng về phía họ, như là có ai đó đang mang đôi giày ấy, ngồi ở đó và lặng lẽ nhìn cả đám, nhìn từ nãy tới giờ luôn rồi.
Hạ Tiều mới bình tĩnh chưa được vài giây ngắm kỹ một chút, hồn gần như bị hù bay mất.
Cậu, Chu Húc và Tôn Tư Kỳ nhốn nháo tụ lại một cục, như ba con chim cút đang trốn trong ổ, ôm nhau sít lại chỗ gần Văn Thời nhất, làm thế xong mới có tí cảm giác an toàn.
“Chắc treo cái này để hù người ta thôi?” Đại Đông cố gắng điềm tĩnh.
Văn Thời ngoảnh đầu nhìn về phía Thẩm Mạn Di, hỏi: “Em nói xem má Thái thường mặc gì?”
Thẩm Mạn Di từ từ đưa mắt nhìn lên, chỉ vào áo liệm trong ngăn tủ rồi nói khẽ: “Cái này.”
Phòng rơi vào tĩnh lặng.
Văn Thời nghĩ rồi lại mở một tủ đồ nằm ở bên khác ra, trong đó thì có treo rất nhiều váy và quần áo của con gái ngăn nắp, hoàn toàn khác với tủ đồ của má Thái.
Anh lại nhấc chân bước về phía cửa, Thẩm Mạn Di nhắm mắt theo đuôi, ba con chim cút và Đại Đông đi sát theo, cứ thế mà để Lão Mao đứng cuối.
“Em trai của em và con trai của nhũ mẫu ngủ đâu?” Văn Thời lại hỏi Thẩm Mạn Di.
Thẩm Mạn Di hơi co rúm lại, như là vừa nghe thấy hai chữ em trai là lại lập tức bất ổn. Bé do dự suốt nửa ngày mới chỉ lên trần nhà.
“Anh nói tầng dưới.” Văn Thời bảo.
Thẩm Mạn Di lắc đầu, lại chỉ tới hai căn phòng: “Có thể là bên đó.”
Văn Thời bỗng nhớ ra, tiểu thiếu gia nhà họ Thẩm vốn ngủ ở trên lầu, nhưng vì Thẩm Mạn Di mất tích nên mới dọn xuống dưới. Ít nhất là cốt truyện bảo thế.
Khi đó Thẩm Mạn Di đã chết, đương nhiên không biết giờ họ đang ở phòng nào rồi.
Văn Thời đang đi về phía hai căn phòng kia thì dừng bước một cái, trầm giọng nói với Thẩm Mạn Di đang đi sau lưng mình: “Thành thật xin lỗi.”
Bé gái khá sửng sốt, nửa buổi sau mới nhận ra anh đang nói chuyện với mình. Bé ngẩng mặt lên, vừa đi theo bước chân Văn Thời, vừa ngơ ngẩn nhìn anh, nói bằng giọng mềm mại: “Không sao ạ.”
Phòng Thẩm Mạn Di chỉ không hề sai, hai nơi đó đều có người ở.
Họ cũng mở tủ quần áo ra. Trong một phòng, họ nhìn thấy một bộ áo choàng dài lịch sự trong một phòng, hai bộ đồ Tây hơi mang xu hướng phương Tây, và vài bộ đồ lụa ngắn kiểu Trung.
Trên tủ đầu giường còn để mấy quyển sách. Nếu không có gì bất ngờ, đây phải là chỗ quản gia và Lý tiên sinh ở.
Trong căn phòng còn lại có treo quần áo của bé trai, phần lớn là âu phục và com lê phương Tây, kích cỡ không đông đều, chắc phải là phòng của tiểu thiếu gia và con trai của nhũ mẫu.
“Vậy ra…” Chu Húc lẩm bẩm: “Ai cũng mặc đồ bình thường, chỉ có mình nhũ mẫu là chơi áo liệm, điều đó có nghĩa là gì? Ý là bà ta đã chết từ lâu rồi hả?”
Văn Thời: “Gần giống như vậy.”
“Nhưng cũng đâu phải, Thẩm Mạn Di nói điều gì cũng có dính tới má Thái, vừa nghe đã biết lúc đó bà ta còn sống với nó rồi. Quyển nhật ký của tiểu thiếu gia kia cũng từng nhắc đến má Thái nữa, bảo rằng bà ta đã đổi thảm gì đó mà…”
Hạ Tiều càng nói thì giọng càng nhỏ dần.
“… Cứ xem đó là phán đoán đi, thế lời giới thiệu về bối cảnh câu chuyện thì sao? Lần đầu có nói nhũ mẫu sống cùng trong căn biệt thự này, vừa nãy cũng kể rằng hai tiểu thư Thẩm gia đã dọn xuống tầng dưới ngủ chung với nhũ mẫu nữa mà.”
Văn Thời: “Lời giới thiệu này có vấn đề?”
Hình như… đúng là không có vấn đề gì cả.
Không thể ngẫm nghĩ về điều này nữa, càng nghĩ càng ớn lạnh.
“Chẳng lẽ chủ lồng là má Thái?” Giọng nói của Đại Đông cũng đã tan vỡ, “Không cam lòng chuyện bản thân chết sớm, nên mới giả bộ theo chân còn sống cùng với họ?”
Văn Thời nhíu mày suy nghĩ, nhưng lại cảm thấy sai sai.
Anh lắc đầu một cái: “Chia phòng trước đã, vụ này đợi lát nói sau.”
“Nhất định phải chia phòng hả? Mọi người không thể ở chung một phòng sao anh?” Hạ Tiều nói.
Suy nghĩ của Tôn Tư Kỳ còn trong trạng thái bình thường, nó nói: “Nếu đây đã là mật thất, họ nói bao nhiêu người ở chung một phòng, thì chúng ta phải làm theo lời nhắc nhở, nếu không sẽ không thể mở khóa cốt truyện mới đâu.”
Dứt lời, nó muốn tự tát mình một cái, vì Văn Thời gật đầu, cảm thấy nó nói đúng.
Vì thế họ lại run lẫy bẫy chia thành ba phòng.
Đại Đông vịn lên cửa phòng của má Thái, nói trong sự suy sụp: “Bà cha nó, sao tôi lại bốc trúng căn phòng này thế?”
Văn Thời nói thẳng thừng: “Vì cậu tương ứng với nhũ mẫu.”
Đại Đông: “Bả chết rồi mà!”
Văn Thời: “Nhưng bà ta ở đó.”
Lời này càng đáng sợ hơn, Đại Đông sắp bị điên rồi: “Vậy hai tiểu thư Thẩm gia ngủ chung với tôi đâu? Nhanh chân lăn qua đây.”
Chu Húc, Hạ Tiều và Tôn Tư Kỳ cùng lùi về sau một bước.
Tôn Tư Kỳ nói: “Thì ở đây có một tiểu thư Thẩm gia thiệt nè, anh muốn ngủ chung hả?”
Mặt của Đại Đông xanh mét, nhìn về phía Thẩm Mạn Di. Ai ngờ Thẩm Mạn Di cũng lùi về sau một bước.
“Thôi xong, ai cũng ghét bỏ anh hết rồi.” Chu Húc nói.
Văn Thời không có kiên nhẫn, gõ nhịp bảo: “Vì lý do an toàn, cậu biết rối thuật, chọn hai người hoàn toàn không biết gì. Hạ Tiều có thể ở phòng khác.”
Dù sao thì Tiểu Tiều cũng không phải người.
Lão Mao cảm thấy chủ ý này đáng tin cậy, vừa định nói không thôi để lão dẫn Hạ Tiều ở phòng của thiếu gia nhà họ Thẩm và con trai của nhũ mẫu đi, đã nghe Đại Đông chỉ vào lão nói: “Hoàn toàn không biết gì? Vậy tôi chọn Tiểu Tôn và Lão Mao. Tiểu Tôn là một học sinh, Lão Mao chỉ là một nhân viên cửa hàng.”
Lão Mao: “…”
Lão lại không thể phản bác. Hắn đường đường là Kim sí Đại bàng mà còn phải giả vờ yếu đuối trước mặt hàng giả.
Vì thế ba người họ một phòng, Chu Húc và Hạ Tiều một phòng.
Văn Thời dắt Thẩm Mạn Di, bé gái không ai dám mang theo, vào phòng ngủ của quản gia và Lý tiên sinh.
Trong phòng có hai chiếc giường, cái nằm sát cửa sổ và có để sách là của Lý tiên sinh, bên cạnh là của quản gia. Văn Thời vốn muốn ngồi lên giường của quản gia, ngẫm xong lại thay đổi một chút.
Anh để Thẩm Mạn Di ngủ trên giường quản gia, còn mình thì nằm lên giường của Lý tiên sinh.
Dù sao cốt chuyện từng nói Lý tiên sinh, không chừng còn có cả Tạ Vấn, sẽ trở về sau khi mọi người ngủ thiếp đi, ai biết họ sẽ trở về bằng hình hài gì. Để một bé gái ngủ lẻ loi trên chiếc giường này thì giống như súc sinh quá.
Văn Thời vừa nằm xuống, chợt nghe thấy tiếng đồng hồ đứng quả lắc ngoài phòng khách của Thẩm gia kêu ‘ding dong’, ngân vang liên tục mười hai lần.
Khi tiếng chuông ngừng hẳn, tất cả mọi người trong ba căn phòng đều đã chìm vào giấc ngủ.
HẾT CHƯƠNG 41 („• ֊ •„)