“Đúng là ngông cuồng!”, Hùng Bác Nhân bị chọc cho tức điên.
Ông ta chưa từng mất bình tĩnh như vậy ở trước mặt người ngoài.
Ngón trỏ của ông ta khẽ nhúc nhích.
Ngay khi ông ta định bóp cò, bỗng trên cổ truyền đến một cảm giác lạnh lẽo.
“Sâm Ba!”
Hùng Bác Nhân giật mình kinh hãi.
Không biết từ bao giờ, con dao sắc bén trong tay Sâm Ba đã kề trên cổ ông ta.
Điều này khiến cả Dương Thanh và Mã Siêu đều không thể ngờ tới.
“Cậu đang làm cái quái gì vậy?”, Hùng Bác Nhân giận tát mặt.
“Ông không giết được anh ta đâu.
Nếu ông nổ súng, có lẽ tôi sẽ phải chết cùng, nhưng tôi vẫn còn muốn sống!”, Sâm Ba nói tiếng Chiêu Châu rất chuẩn.
“Cậu điên rồi!”
Hùng Bác Nhân thẹn quá hóa giận, cảm thấy Sâm Ba đang sỉ nhục mình: “Ở khoảng cách gần như vậy, sao tôi lại không giết nổi cậu ta?”
Sâm Ba thản nhiên nói: “Khí thế của anh ta rất mạnh mẽ, đến cả thầy của tôi cũng không mạnh như thế.
Một khi ông nổ súng, anh ta sẽ lập tức lấy mạng ông.
Tôi là nhân chứng duy nhất, rất có thể sẽ bị anh ta giết người diệt khẩu”.
“Con mẹ nó cậu là thằng đần! Cho dù có mạnh đến mức nào cũng đâu thể tránh được đạn?”, Hùng Bác Nhân giận dữ gào lên.
Bởi vì quá kích động nên cơ thể ông ta run rẩy, vô tình chạm cổ vào lưỡi dao, máu tươi lập tức túa ra.
“Ông không hiểu bọn họ mạnh đến mức nào đâu.
Bỏ súng xuống đi!”, Sâm Ba bình tĩnh nói.
Dương Thanh cảm thấy hứng thú nhìn Sâm Ba.
Tay bị đánh gãy nhưng không kêu lên một tiếng.
Rõ ràng anh không hề ra tay nhưng gã vẫn cảm nhận được khí thế của mình, rất thú vị.
“Sâm Ba, chỉ cần cậu bỏ dao xuống, để tôi giết hết bọn họ, tôi sẽ cho cậu mười triệu!”, Hùng Bác Nhân thấy Sâm Ba kiên định như vậy, muốn dùng tiền dụ dỗ đối phương.
Thế nhưng ông ta đã xem thường khát vọng sống của Sâm Ba.
Anh ta dứt khoát lắc đầu nói: “Cho dù cho tôi một tỷ, tôi cũng không cần.
Tôi không muốn có tiền nhưng không còn mạng để tiêu”.
“Chẳng lẽ cậu không sợ sau khi bọn họ rời đi, nhà họ Hùng cũng không tha cho cậu sao?”, Hùng Bác Nhân uy hiếp.
Dường như Sâm Ba đã bị lời uy hiếp của ông ta làm dao động, vẻ mặt hơi do dự.
Nhưng thấy dạng vẻ bình tĩnh xem kịch của Dương Thanh, anh ta vẫn giữ nguyên quyết định ban đầu.
“Nếu ông đã bất nhân thì cũng đừng trách tôi bất nghĩa.
Ông chết rồi cũng không ai biết người giết ông là ai”, Sâm Ba nói xong liền dùng sức dí dao vào cổ Hùng Bác Nhân.
Cảm nhận được vết thương trên cổ ngày càng sâu, Hùng Bác Nhân vội gào lên: “Tôi nghe cậu!”
“Keng!”
Một tiếng động chói tai vang lên.
Con dao trong tay Sâm Ba bị một chai rượu chưa mở nắp đánh bật ra ngoài.
Đồng thời, Mã Siêu cũng cướp được khẩu súng trong tay Hùng Bác Nhân.
Tất cả mọi chuyện đều xảy trong tích tắc, Hùng Bác Nhân thấy cổ đau nhói, chỉ cần con dao cứa vào thêm một chút, ông ta sẽ mất mạng.
Vết thương trên cổ ông ta vẫn đang không ngừng chảy máu.
Sâm Ba cũng vô cùng hoảng sợ.
Gã chưa kịp nhìn thấy gì thì con dao đã bị đánh bật khỏi tay mình.
Còn khẩu súng lục của Hùng Bác Nhân bị Mã Siêu cướp được như thế nào, gã cũng không hề hay biết.
Toàn thân Sâm Ba ướt đẫm mồ hôi, thấy Dương Thanh tươi cười nhìn mình, gã lại càng sợ hãi.
Gã dám chắc nếu người đàn ông này muốn lấy mạng mình thì chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
“Tại sao?”, Dương Thanh chợt lên tiếng hỏi Sâm Ba.
Lúc này, Sâm Ba mới bừng tỉnh, vội vàng lùi về sau cúi đầu nói: “Tôi chỉ muốn sống!”
“Được, tôi hy vọng cậu có thể quên hết mọi chuyện đã xảy ra trong tối nay.
Nếu không, tôi không ngại giúp cậu quên đâu!”, mặc dù Dương Thanh đang cười nhưng Sâm Ba vẫn cảm giác được áp lực đang đè nặng lên mình.
Có lẽ Hùng Bác Nhân không hiểu, nhưng gã thì khác.
Gã vốn là một cao thủ, nên hiểu rất rõ về khí thế.
Hiện giờ ngoại trừ những anh em ở biên giới phía Bắc và một vài lãnh đạo cấp cao của Chiêu Châu, không ai biết Dương Thanh đã rời khỏi biên giới phía Bắc.
Nếu tin tức anh ở Giang Hải bị truyền ra ngoài sẽ không chỉ có người bên cạnh anh gặp nguy hiểm mà cả biên giới phía Bắc cũng sẽ gặp rắc rối.
Cao thủ có thể chiến đấu với cả trăm ngàn người như anh là uy hiếp to lớn với bất cứ một quốc gia nào.
Người muốn giết anh nhiều không đếm xuể.
“Bịch!”
Sâm Ba đột nhiên quỳ một chân xuống, cúi đầu dõng dạc nói: “Tôi sẽ quên hết tất cả, nhưng tôi muốn đi theo anh!”
– —————————
.