“Lòng Dạ Hiểm Ác, lập trường của anh có thể vững vàng hơn một chút được không hả?”
Trong giọng nói của Tạ Thầm Thời cất giấu chút thù địch, ngón tay thon dài siết chặt chai nước hoa sau cạo râu giá rẻ này, lại nói: “Nếu không phải ông cụ Nhan dùng thân phận ân sư ấn định hôn ước cho chị và anh ta, thì với một ông bố ruột đầu tư cái gì thua trắng cái đó của Phó Dung Dữ, nhà ai sẽ bằng lòng liên hôn lợi ích với nhà anh ta chứ? Cũng chẳng có mù. Từ sau khi ông cụ Phó đức cao vọng trọng thoái vị, lão con trai hoang đàng nghiện rượu đó vừa nhìn đã thấy sớm hay muộn gì cũng mất trắng của cải.”
“Cho nên ba chưa từng thừa nhận cuộc hôn nhân này…Đương nhiên, người làm em trai như em cũng không thừa nhận.”
Tạ Thầm Ngạn cũng vô cùng đồng ý với câu nhà họ Tạ không chấp nhận cuộc hôn nhân này, bấy giờ lập trường đã kiên định: “Em không cần phải xung đột chính diện với Phó Dung Dữ, tốt nhất là đời này chị cũng đừng nhớ đến anh ta nữa…… Nếu không, chuyện năm đó em cũng thấy rồi đấy, chị đã từng có ý định bỏ nhà theo anh ta, cũng bệnh nặng liên tục, suýt nữa nhà họ Tạ chúng ta còn phải lo chuyện hậu sự.”
“Trong lòng em hiểu rõ.”
Tạ Thầm Thời ném chai nước hoa sau cạo râu đó vào thùng rác, đột nhiên có một tiếng động vang lên rồi lại không có động tĩnh gì nữa.
……
Giờ phút này dưới chung cư, Tạ Âm Lâu đến cửa hàng tiện lợi mua đồ dùng sinh hoạt xong cũng không vội trở về.
Thay vào đó cô tìm một chiếc ghế dài lặng lẽ ngồi xuống, lấy chiếc di động dự phòng mà Thang Nguyễn lén đưa cho cô từ trong túi ra, ngựa quen đường cũ đăng nhập tài khoản WeChat.
Trên giao diện trò chuyện có mấy chục tin nhắn chưa đọc nhảy lên.
Tạ Âm Lâu cũng không đọc, đầu ngón tay tìm đến danh sách kết bạn mới, thấy được một WeChat xa lạ.
Tiếp tục nhấp vào, biệt danh là hai chữ Văn Cơ.
Tạ Âm Lâu biết anh ta bằng lòng thực hiện cuộc trao đổi này, khóe môi cong lên, đồng ý thêm bạn tốt.
Hơn 10 giờ đêm, Văn Cơ vẫn chưa ngủ, chủ động lên tiếng chào hỏi: “Cô Tạ, chào buổi tối.”
Tạ Âm Lâu sợ Tạ Thầm Thời đang tắm rửa chờ đến mất hết kiên nhẫn sẽ chạy xuống tìm người, vì thế cũng không nói mấy câu lịch sự khách sáo, chỉ soạn một đoạn tin nhắn rồi gửi đi: “Anh đã suy nghĩ kỹ rồi à?”
Cách một phút Văn Cơ trả lời lại tin nhắn của cô: “Tôi đã tìm ra thân phận người mua những cuốn sách cổ mà cô viết trên tờ giấy.”
Nhanh như vậy sao?
Ngón tay Tạ Âm Lâu dừng trên màn hình sạch sẽ một giây, xuất thần một lúc rồi lại thấy tin nhắn hiện ra: “Mỗi một mặt hàng đều có giá cả của riêng nó, tôi đã ước lượng rồi…… Về mặt thù lao, vẫn mong là cô Tạ dùng phong bút của ông Nhan để trao đổi.”
Dùng phong bút của thầy để đổi lấy thông tin người nào đã giấu tên tặng sách cổ vào sinh nhật mỗi năm của cô?
Tạ Âm Lâu suýt thì tưởng mình đọc lầm, gương mặt trắng mịn xinh đẹp trố mắt cả nửa ngày, lại cẩn thận đọc một lần, đúng là ý này mà.
Văn Cơ cũng không ép mua ép bán, còn dùng giọng điệu cứ như cân nhắc cho cô: “Tôi biết bất kỳ một tác phẩm nào của ông Nhan cũng đều là bảo vật của cả cửa hàng, nếu cô Tạ cảm thấy không có lời, giao dịch này cũng có thể hủy bỏ.”
Tạ Âm Lâu rũ mi trầm tư hồi lâu, đáy lòng đã đoán được Văn Cơ dám to gan mở miệng muốn tác phẩm của thầy như vậy hẳn là do ông chủ Nhan bày mưu tính kế.
Cho nên muốn biết người bán sách cổ tặng sách cho cô là ai, chỉ có con đường lựa chọn này.
Qua suốt mười phút, Tạ Âm Lâu mới đưa di động đến bên môi, giọng nói bình tĩnh đến không có cảm xúc: “Ngày khác tôi sẽ tự mình đưa phong bút của thầy đến tận tay ông chủ Nhan, những cuốn sách cổ đó, anh nói cho tôi biết đi, có phải cũng là Phó Dung Dữ mua không?”
Văn Cơ thấy cô đã đoán ra được, chỉ là đang muốn xác nhận, nên cũng không úp úp mở mở nữa: “Đúng vậy cô Tạ, mỗi một quyển sách cổ không còn xuất bản nữa mà cô bắt đầu nhận được từ sinh nhật mười ba tuổi đều là Phó Dung Dữ mua với giá cao từ cửa hàng đồ cổ của ông chủ Nhan.”
Di động của Tạ Âm Lâu suýt nữa đã trượt khỏi đầu ngón tay, dưới vầng sáng của ánh đèn đường, khuôn mặt hơi cúi thấp của cô lộ ra vẻ nhất thời không biết nên làm gì. Cô nhắm mắt lại, khẽ thì thầm: “Thật sự là anh ấy……”
Là anh lại khiến cho Tạ Âm Lâu mắc kẹt trong suy nghĩ không lối thoát.
Từ mười ba tuổi đã bắt đầu giấu tên tặng những quyển sách cổ mà cô yêu thích, điều đó gián tiếp chứng minh từ rất lâu trước đây, hoặc còn sớm hơn cả những gì cô biết, Phó Dung Dữ đã quen thuộc và hiểu rõ cô trong lòng bàn tay.
Suy nghĩ này khiến nơi nào đó trong cơ thể Tạ Âm Lâu âm ẩm đau, từng ngón tay siết chặt lấy vỏ ngoài chiếc di động.
——
Về lại chung cư đã là chuyện của nửa giờ sau.
Tạ Thầm Thời cũng đã tắm xong, cố gắng dùng sữa tắm hương hoa tường vi của cô, mái tóc đen xoăn nhẹ ướt dầm dề dán vào trán làm cho đôi mắt đa tình kia hiếm khi không có sự sắc bén, cũng không dùng máy sấy tóc làm khô. Cậu ấy đang ngồi trên sô pha xem TV.
Tạ Âm Lâu xách theo túi vào nhà, ném một cái lên người cậu ấy: “Không phải chê nước bẩn à?”
“Em chê nước bẩn hồi nào…” Bàn tay Tạ Thầm Thời nhận lấy cái túi, thấy sữa tắm khăn lông và nước khoáng lăn ra, cùng với một chai nước hoa sau cạo râu rẻ tiền giá một trăm tệ, cũng là mùi quýt giống với chai cậu ấy vừa ném vào thùng rác.
Sắc mặt Tạ Thầm Thời lập tức sầm xuống, dù sao việc này cũng tương đương với việc Phó Dung Dữ từng ngủ lại trong chung cư, đã thế còn không chỉ một đêm.
Tiếc là Tạ Âm Lâu không có thuật đọc tâm. Cô ngồi xuống sô pha bên cạnh.
Trong TV đang phát một mẩu tin xã hội, người dẫn chương trình nói với giọng điệu tiêu chuẩn, dùng tốc độ thong thả trình bày một tên phú nhị đại không học vấn không nghề ngỗng nào đó tiếp quản công ty của cha chú, trong một năm ngắn ngủi đã làm doanh thu sụt giảm đến nỗi phá sản, dẫn đến mấy chục ngàn người bị bắt nghỉ việc và thất nghiệp.
Tin tức như vậy mỗi ngày đều xảy ra, không có gì hiếm lạ.
Hai tay Tạ Âm Lâu ôm lấy đầu gối, lại nhìn chằm chằm màn hình TV, cũng không biết cô nghe vào được bao nhiêu, nhưng xem không chớp mắt.
Tạ Thầm Thời ở bên cạnh bới móc: “Người dẫn chương trình này là ai thế, có biết chắt lọc tin tức không vậy……” Nói xong, nhìn kỹ bảng tên trên ngực người dẫn chương trình xinh đẹp nọ thì thấy viết hai chữ Khương Nùng.
Vừa đọc đã đụng phải họ của mẹ cậu ấy, thái độ của Tạ Thầm Thời biết điều tém bớt lại, vươn tay mò lấy chai nước khoáng: “Tên rất đẹp.”
“Thầm Thời……” Giọng Tạ Âm Lâu rất nhỏ, nói chuyện mà không có mở đầu, bất ngờ che lấp giọng nói tuyệt đẹp của người dẫn chương trình, chỉ nghe thấy cô đang ngờ vực hỏi rằng: “Vì sao Phó Dung Dữ phải tặng sách cổ cho chị suốt mười năm chứ?”
“Khụ…” Tạ Thầm Thời bị lời nói của cô làm cho khiếp sợ đến mức lơ đãng lấy lộn chai nước, vặn chai nước hoa sau cạo râu mùi quýt kia đổ hết vào miệng, sau đó lập tức ho khan dữ dội đến nỗi cần cổ thon dài nổi lên gân xanh, nét mặt đau khổ: “Chị đừng nhắc đến anh ta, khụ…… Khoan hãy nhắc đến, để em bình tĩnh lại đã.”