Tống Hoài Thừa tự nhủ nhất định phải tìm ra kẻ kia.
Buổi tối khi Tống Hoài Thừa về nhà thì Cố Niệm và con gái đã ăn cơm tối xong.
Dì Triệu chỉ về hướng phòng vẽ nói: “Phán Phán đang cùng mẹ học vẽ.”
Tống Hoài Thừa nhấc chân đi vào phòng ngủ của Phán Phán được chuyển từ ngày đó, thấy Cố Niệm với con gái đang ở cùng một chỗ.
Tống Hoài Thừa cầm một cái túi để ở phòng khách. Đến lúc đi ngủ thì Cố Niệm mới phát hiện ra cái túi, cô mở ra thì thấy bên trong có rất nhiều thuốc khiến cho Cố Niệm ngơ ngẩn đến sững sờ.
Một đêm không ngủ.
Khi trời còn chưa sáng, Cố Niệm thấy phòng ngủ bên cạnh truyền đến tiếng ho khan, cứ một chút lại nghe thấy. Khi Cố Niệm thức dậy thì thấy Tống Hoài Thừa ngồi ở phòng khách, sắc mặt của anh hình như không khỏe lắm,”Ở đây có một khoản tiền.” Anh cầm một cái thẻ đưa cho cô: “Em cầm lấy đi sửa sang lại phòng vẽ.”
Trong nháy mắt Cố Niệm nổi giận, cô phát cáu: “Tôi không cần tiền của anh.”
Tống Hoài Thừa ho khan vài cái, “Em có tiền à? Em muốn phòng vẽ đóng cửa luôn sao?”
Cố Niệm cảm thấy lúng túng: “Nhưng tôi sẽ không lấy tiền của anh.”
“Coi như anh cho em mượn, khi nào yên ổn thì em cứ dựa vào lãi của ngân hàng mà trả cho anh.”
Cố Niệm nghiến răng, cô không ngờ có ngày mình lại thiếu nợ anh. Nếu như lần này cô không cầm tiền thì cũng sẽ không đủ sức để tiếp tục nữa, sẽ buộc Phương Hủ Hủ đi tìm Lương Cảnh Thâm mượn tiền. Quan hệ của Hủ Hủ và ông ấy với Lương gia vốn đã không tốt.
Cố Niệm lại một lần nữa cúi đầu trước Tống Hoài Thừa.
Tống Hoài Thừa thấy cô không nói lời nào nữa, nhìn vẻ mặt cô khó xử thì chuyển đề tài: “Sắp tới sẽ là sinh nhật của ông nội, anh và em sẽ nói về chuyện trở về của em.” Anh dừng một chút: “Ông muốn gặp Phán Phán, ông nội cũng rất muốn gặp em.”
Cố Niệm nghĩ đến ông nội thì khẽ gật đầu.
“Vết thương trên người em sao rồi?” Anh hỏi.
Cố Niệm nhàn nhạt trả lời: “Tốt hơn rồi.”
Tống Hoài Thừa nhìn tay phải của cô rồi cũng không nói gì nữa.
….
Hôm sau, Tống Hoài Thừa cho người điều tra về tấm ảnh kia. Người kia đang cố tình che dấu bản thân, thế nhưng anh vẫn có cách làm cho người đó phải lộ diện. Khi biết được chân tướng, anh thật sự rất kinh ngạc. Trong ngày hôm đó có một tin tức đã gây náo động dư luận.
Trong lúc đang quay phim, Chu Hảo Hảo bị dụng cụ rơi vào người khiến bị thương, cô ta đã được đưa đi cấp cứu.
Lúc Tống Hoài Thừa đến bệnh viện thì thấy Chu Hảo Hảo đang ở cùng đồng nghiệp. Những người đó thấy anh thì cũng biết ý mà tránh đi: “Hảo Hảo, cô nghỉ ngơi cho tốt, khoảng mấy ngày nữa thì chúng tôi lại đến thăm cô.”
Tống Hoài Thừa bỗng nhiên thấy một người, ánh mắt anh dừng lại, đó chính là người đàn ông lần trước anh gặp được khi ở phòng vẽ.
Trong lòng Tống Hoài Thừa bỗng xuất hiện một ý nghĩ.
Từ Hành giương mắt nhìn anh một cái: “Cậu đã đến rồi ư?” Giọng nói của hắn thản nhiên.
Tống Hoài Thừa nhìn Chu Hảo Hảo nằm trên giường, sắc mặt của cô ta tái nhợt như tuyết, bởi vì sau lưng bị thương nên cô ta chỉ có thể nằm lì ở trên giường.
Tống Hoài Thừa hỏi: “Bác sĩ nói như thế nào?”
“Phía sau lưng khâu năm mũi, nếu muốn hồi phục thì phải nghỉ ngơi thêm một khoảng thời gian nữa.” Từ Hành trả lời.
Tống Hoài Thừa gật đầu: “Hảo Hảo, hôm nay tôi tới là muốn hỏi em, tấm ảnh có phải là do em gửi cho tôi không?” Giọng nói của anh trầm xuống để lộ ra vẻ không vui.
Chu Hảo Hảo mở đôi mắt vừa mới khép hờ ra: “Không phải anh đã tra ra được rồi sao?” Cô ta cắn môi, oán hận trả lời.
Từ Hành nắm chặt tay thành nắm đấm: “Hoài Thừa, Hảo Hảo đang bị thương.”
Tống Hoài Thừa chớp mắt: “Cô ấy bị thương khiến cậu lo lắng lắm sao? Cậu nghĩ đến lúc Cố Niệm bị thương tôi cũng sẽ không lo lắng ư?”
“Cậu có ý gì?” Từ Hành nhẫn nại chịu đựng cảm giác khó chịu trong lòng.
Tống Hoài Thừa nhướng mày: “Hai ngày trước, phòng vẽ của Cố Niệm bị đập phá, cô ấy bị thương.”
“Cho nên cậu nghĩ là Hảo Hảo làm? Tống Hoài Thừa, rốt cuộc cậu có còn lương tâm không?” Từ Hành tiến lên tóm lấy cổ áo anh.
Tống Hoài Thừa đẩy hắn ra.
Chu Hảo Hảo quát lên: “Đủ rồi!” Cô ta khó khăn ngồi dậy: “Em cứ tưởng anh đến thăm em là do xem tin tức, thật không ngờ anh chẳng qua chỉ tới để chất vấn em. Tống Hoài Thừa, Cố Niệm bị thương là chuyện của cô ta, anh dựa vào đâu mà cho rằng do em làm?” Hảo Hảo khó chịu nhìn anh.
“Nếu là em, em nhất định sẽ giết chết cô ta.” Chu Hảo Hảo oán giận nói.
Sắc mặt của Tống Hoài Thừa bỗng chốc thay đổi: “Hảo Hảo, tôi không muốn nghe lại câu nói đó.”
Chu Hảo Hảo trợn tròn mắt, dùng sức chỉ vào cánh cửa: “Anh cút đi, cút đi.” Khuôn mặt như muốn vứt bỏ đi tất cả, nước mắt theo khóe mắt chậm rãi chảy xuống.
“Nếu như em còn gặp mặt Cố Niệm một lần nữa, đừng trách tôi không niệm tình bạn bè ngày xưa.” Câu nói của Tống Hoài Thừa khiến cho Chu Hảo Hảo cảm thấy sợ hãi.
Từ Hành cảm thấy mất mát mà nói: “Tống Hoài Thừa, cậu thật sự quan tâm đến chúng tôi ư? Cậu đã làm tổn thương Hảo Hảo, cô ấy lương thiện như vậy, nhưng tại sao cậu lại đối xử với cô ấy như thế?”
Tống Hoài Thừa thử thăm dò: “Có phải em đã sai người đến đập phá phòng vẽ của Cố Niệm không?”
Sắc mặt Chu Hảo Hảo trong nháy mắt cứng đờ, vẻ mặt như không thể tin nhìn anh. Đầu óc lờ mờ: “Em không hiểu anh đang nói cái gì?”
Tống Hoài Thừa lập tức đã hiểu rõ, vẻ mặt anh cứng nhắc, cố gắng khống chế cảm xúc của mình: “Hóa ra ngay từ đầu em đã có những tính toán gây bất lợi cho Cố Niệm. Hảo Hảo, em quá dối trá!”
Chu Hảo Hảo trầm lặng vài giây rồi đột nhiên thừa nhận: “Không sai, là em làm. Tại sao cô ta lại quay trở lại chứ, nếu cô ta không trở về thì có lẽ em và anh đã kết hôn rồi, như thế cũng không xảy ra ra nhiều chuyện như bây giờ.” Chu Hảo Hảo chịu đựng vết thương trên lưng, gằn lên từng từ một.
Cô ta vẫn cho là mình đúng, giống như tất cả đều là lỗi của Cố Niệm.
Đôi mắt Tống Hoài Thừa nặng trĩu, đúng vậy, từ đầu đến cuối tất cả đều là lỗi của anh: “Hảo Hảo, đừng như vậy. Chuyện của tôi và em không liên quan đến Cố Niệm.” Giọng anh khàn khàn.
“Đến giờ anh vẫn còn che chở cho cô ta.” Chu Hảo Hảo cười chua chát: “Hoài Thừa, cô ta không phải thiên sứ. Cố Niệm bây giờ đã khác ngày trước rồi. Anh chẳng qua chỉ là cảm thấy áy náy mà thôi. Anh cũng chỉ nghĩ đến việc bù đắp cho cô ta bằng sự đồng cảm.”
Đây là lời khuyên của cô ta dành cho anh.
Tống Hoài Thừa rời khỏi bệnh viện, xe chạy rất nhanh trên đường cái. Anh nghĩ đến chuyện của mình, khi đi qua mấy ngã rẽ thì anh mới phát hiện một chiếc xe đã bám đuôi mình từ lúc ở bệnh viện. Anh tăng tốc thì chiếc xe kia cũng tăng tốc. Tống Hoài Thừa nắm chặt tay lái, bình tĩnh chạy vào một con đường khác, không ngờ rằng chiếc xe kia vẫn cứ bám theo. Anh nhạy bén quan sát.
Khi tới khúc cua, chiếc xe đằng sau nhanh chóng tiến tới gần xe của anh với tốc độ như gió, đâm thẳng vào xe của anh.
Tống Hoài Thừa vội đánh tay lái tránh đi nhưng không kịp. Hai chiếc xe đâm ầm ầm vào nhau. Túi khí mở ra, Tống Hoài Thừa quay sang nhìn người trong chiếc xe kia.
Cuối cùng anh kiệt sức nhắm mắt lại.