Từng đường kiếm đẹp mắt, như một điệu múa huyền ảo, Trịnh Cảnh Hiên bỗng chốc trở thành một vũ công những giọt máu trở thành cánh hoa, vương trên bộ y phục trắng phiêu lãng. Chợt hắn dừng lại, khuôn mặt dính giọt máu đột nhiên quay lại phía Tình Nhi, hắn gằn giọng
“Tình Nhi, một là cô giơ tay chịu trói, hai là cô sẽ giống với đám người này” – Vừa nói tay cầm kiếm của y vừa chỉ vào những tên sát thủ xác nằm ngổn ngang dưới đất.
“Nếu ta không đầu hàng thì sao? Tiêu Dao vương Trịnh Cảnh Hiên, ngươi đừng quên bên ngươi cho dù đông người nhưng người có thể chiến đấu vẫn ít hơn bên ta. Tô Vân Nghê chết rồi, ngươi nghĩ đám người đó sẽ nghe theo lời ngươi sao? Mơ tưởng hão huyền, bọn chúng được Tô Vân Nghê đưa đi, sẽ chỉ nghe lời Tô Vân Nghê, huống hồ ngươi lại chơ mắt nhìn cô ta bị bắt, bị ngã xuống vực mà không cứu. Bọn chúng hận ta vì đã hại chết Tô Vân Nghê, lại càng hận ngươi thấy chết không cứu. Tiêu Dao vương, cái danh vương gia này của ngươi cũng là do may mắn mới có được, cứ chờ đi, chờ đến lúc có người lật đổ Minh triều ta sẽ cho ngươi được từ từ nếm trải cảm giác nhìn người thân của ngươi chết trước mặt ngươi. “
Tình Nhi hai bàn răng nghiến chặt, rít lên từng chữ, đôi bàn tay nắm chặt đến mức bật máu. Cô lỡ để lộ chuyện sẽ tạo phản, nhưng mà sao chứ? Bọn chúng đâu biết là có những ai tham gia đâu? Cùng lắm muốn giết thì giết một mình cô thôi. Bây giờ phải rút lui an toàn đã.
“Hahaha, thật là buồn cười, đây là câu chuyện buồn cười nhất ta từng nghe qua đó. Được được được, bổn vương sẽ chờ, chờ đến khi các ngươi đạt được mục đích đó. Nhớ nhanh lên nhé, thời gian bổn vương có hạn. “
Trịnh Cảnh Hiên nhếch miệng cười, một nụ cười khiến cho người khác sởn gáy. Thanh kiếm đã nắm chắc trong tay y phi thân đến nhằm đúng Tình Nhi mà đâm mà chém. Thấy vậy những tên áo đen liền ập lại, bao vây bảo vênh Tình Nhi, thừa cơ cô ta cũng chạy mất. Đám áo đen tử thủ, giữ chân người của Trịnh Cảnh Hiên câu thời gian cho Tình Nhi chạy trốn được xa nhất
Chẳng bao lâu thì đã giải quyết gọn gàng đám tay chân vướng víu ấy. Vốn muốn nhảy xuống dưới để tìm Vân Nghê nhưng bị mọi người giữ lại, Trịnh Cảnh Vũ thì không nói nhưng người của Vạn Hoa lâu cũng chạy vào can.
“Trịnh đại công công tử, à không Tiêu Dao vương người bình tĩnh đã đừng nhảy xuống dưới sẽ rất nguy hiểm. Tuy bây giờ không biết tiểu thư như nào, nhưng mà tiểu thư rất tốt ắt sẽ được phù hộ thôi, tạm thời cứ bình tĩnh trước tiên chúng ta tìm đường xuống dưới đó đã rồi sẽ chia nhau đi tìm tiểu thư. “
“Phải đó, công tử, Mẫn Nhi muội muội nói đúng, bây giờ chúng ta phải bình tĩnh đã. Tiểu ma ma hồng phúc tề thiên nhất định sẽ không sao. Người phải bình tĩnh. “