Ông Cảnh Vũ lại ngồi xuống, nhìn hắn cởi bỏ áo choàng treo ở lò sưởi bên cạnh, đi đến chậu nước lau mặt rửa tay.
Nàng dò hỏi: ” Chuyện trong quân không bận rộn sao? “
Từ khi a huynh về Vân huyện, hơn một tháng nay Tạ Quyết đã trở về ba lần.
Lúc trước về hai lần, nàng còn hơi kinh ngạc, nhưng bây giờ đã quen.
Tạ Quyết lau khô tay, đem khăn treo trên kệ, lập tức đi vào phòng trong, đem ngoại bào bị gió tuyết thấm ướt cởi bỏ, treo ở một bên.
Dắt lại đai lưng, đáp: ” Thời tiết đột nhiên lạnh, trời đất lạnh lẽo, huấn luyện cũng giảm bớt, ll có chút nhàn rỗi để về phủ “
Nhàn rỗi rồi?
Ông Cảnh Vũ có chút không tin, nhưng bởi vì đời này hài tử được bảo vệ, buồn khổ không cần nhịn xuống bụng, hắn có chỗ thay đổi cũng là hợp lý.
Tạ Quyết đổi áo bào, cách bình phong nhìn qua thân ảnh bên ngoài.
Từ trong mộng, trong giọng nói của nàng có thể nghe ra được, hắn hình như cho tới nay đều rất ít ở phủ.
Đây cũng là điều nàng để ý.
Nếu nàng để ý, vậy hắn về nhiều chút.
Chỉ là, có một ít quân vụ cũng sẽ trở lên bận hơn rất nhiều.
Về phần Anh Nương, hắn muốn sớm mơ thấy, nhưng một chút đều không có mơ thấy.
Đã mơ không đến, vậy trước tiên tra ra Anh Nương đang ở đâu, có thông tin tới tay, nhìn xem có thể tra ra dấu vết thê tử để tâm để lại không.
Cho nên cách vài ngày trước, Tạ Quyết phái người âm thầm điều tra chỗ ở của Anh nương, nhưng người điều tra phát hiện còn có người khác trong bóng tối điều tra Anh Nương.
Anh Nương không còn người thân, không có khả năng có người đi điều tra nàng.
Trong lòng Tạ Quyết nghi ngờ, cũng phái người đi tra một chút là ai đang điều tra Anh Nương.
Dưới bức bách, từ từ moi được trong miệng đối phương, biết được đối phương là tiểu cô nương.
Cô nương kia chỉ mang tin đến, để hắn nhìn, sau đó lại nhìn chằm chằm hắn thiêu hủy giấy.
Còn nói nàng sẽ cách một khoảng thời gian, không định giờ đến tìm hắn muốn kết quả.
Biết được tin này, Tạ Quyết nghĩ tới người đầu tiên chính là thê tử.
Người bên ngoài tìm kiếm tung tích Anh Nương, cũng sẽ không kiêng kỵ như vậy, chỉ có nàng, mới có thể thần thần bí bí.
Đổi xong áo bào, từ trong bình phong đi ra, mắt sắc nặng nề hỏi: ” Ta trở về, nàng không vui? “
Ông Cảnh Vũ nhìn về Tạ Quyết thần sắc nhạt nhẽo, dịu dàng cười một tiếng: ” Phu quân có thể trở về giúp thiếp, thiếp tất nhiên là vui, chàng sao hỏi cái này? “
Nàng cúi đầu ngắm nhìn bụng hơi động, cười nói: ” Hài tử cũng thật vui này “
Nói xong nàng ngẩng đầu nhìn về phía hắn: ” Phu quân không ngại đến kiểm tra “
Tạ Quyết nhìn ý cười trong mắt nàng, cũng không nói gì, nhưng lại đang suy nghĩ nàng đúng là tuyệt không biết thẹn.
Đối với việc nàng trở về trước tuổi, Tạ Quyết cũng không có quá để ý.
Nhưng nàng cử chỉ vũ mị tự nhiên, mà hắn lại câu nệ đến mức ngược lại biến thành tên bồng bột, cảm giác có chút bất đắc dĩ.
Nhưng cuối cùng mặt mày vẫn trầm định đi tới.
Ngồi xuống bên cạnh nàng, chần chờ một chút mới đem bàn tay rộng đặt vào bụng to đến có chút kinh người.
Tám tháng này, số lần hắn chạm vào bụng nàng có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Dưới lòng bàn tay, có chân nhỏ khẽ đá cái bụng, cảm giác rất rõ ràng.
Tạ Quyết cúi đầu xuống, nhìn bàn tay mình che ở trên bụng.
Hắn nhớ tới, hắn giống như suýt chút nữa không thể thành phụ thân rồi.
Nếu đứa bé này không còn, hắn sẽ có tâm trạng gì?
Không có trải qua, chính hắn cũng không biết.
Chỉ là nghĩ ngợi trong chớp mắt, đáy lòng liền thấy khó chịu, cũng hơi nhói đau.
Trong lúc khó chịu, thê tử ung dung mở miệng nói: ” Hôm nay tổ mẫu để người mời thái y đến bắt mạch, thái y nói thai này mười phần thì tám đến chín phần là nam hài “
Đuôi lông mày Tạ Quyết có chút nhảy lên.
Dù sao đều là con của hắn, ngược lại chưa hề nghĩ tới trong bụng nàng đến cùng là nam hài hay nữ hài.
Ánh mắt Ông Cảnh Vũ rơi vào khuôn mặt Tạ Quyết, ngũ quan cùng hình dáng đều giống như được tinh đao điêu khắc.
Nàng âm thầm nghĩ: Nhi tử tính tình tuyệt đối không nên giống Tạ Quyết mới ổn, nhưng tướng mạo nhất định phải giống Tạ Quyết.
Lại nói thời gian này nháy mắt liền trôi qua.
Cuối tháng mười hai, Ông Cảnh Vũ đã mang thai hơn tám tháng, cũng là tới gần cửa ải cuối cùng, Ông Phụ cùng nghĩa tử phong trần mệt mỏi chạy đến.
Bởi vì Ông Phụ không thích ứng được thời tiết ở Kim Đô, ngày đầu tiên tới liền bị nhiễm phong hàn.
Ông Cảnh Vũ vội vàng cùng a cha gặp mặt một lần, liền bị a nương đuổi ra, nói là không thể đem bệnh qua cho nàng.
Cũng nhiều năm không gặp, cho nên chỉ là vội vàng nhìn chút, cũng làm cho nàng đỏ cả mắt.
Thật lâu sau, nàng mới bình tĩnh lại, đi tìm a huynh.
Ông Minh Tuyển gặp muội muội tới tìm mình, biết muốn hỏi điều gì, mắt nhìn người sau lưng nàng.
Ông Cảnh Vũ hiểu ý, liền đem người sai ra ngoài phòng.
Vì tránh hiềm nghi, cửa phòng vẫn mở.
Trong phòng chỉ có hai người, Ông Cảnh Vũ hỏi: ” Chuyện đã tra được như thế nào rồi? “
Ông Minh Tuyển thở dài một hơi: ” Ung Châu quả thực là quá loạn, cũng may khi rời Kim Đô, muội chuẩn bị bạc cho huynh, huynh cùng các huynh đệ mới có thể bình an vô sự rời khỏi Ung Châu “
Nghe xong, Ông Cảnh Vũ cả kinh nói: ” Là xảy ra điều gì ngoài ý muốn? “
Ông Minh Tuyển không muốn để cho nàng lo lắng, cũng không có nói tỉ mỉ, chỉ nói: ” Ngoài ý muốn là có, nhưng dùng bạc chuẩn bị, cũng liền hữu kinh vô hiểm*, không có thương vong “
(*Hữu kinh vô hiểm: gặp chuyện kinh sợ nhưng không nguy hiểm).
Mặc dù a huynh nói thật nhẹ nhàng, nhưng trong lòng Ông Cảnh Vũ vẫn sợ hãi, bỗng nhiên hối hận nhờ a huynh đi điều tra Võ Tích.
” A Vũ muội muội để huynh đi điều tra, huynh điều tra bên ngoài ngược lại là không có tra ra manh mối gì. Hộ tịch ở huyện nha quả thực cũng có người tên Võ Tích, thời gian ở Kim Đô nhậm chức đều không có gì không ổn “
Ông Cảnh Vũ tâm tư nhạy cảm, sắc mặt đột nhiên ngưng tụ, hỏi: ” Vậy vụng trộm tra? “
Ông Minh Tuyển cau mày nhớ lại, nói: ” Huynh cùng mấy cái bộ khoái giả trang tá túc ở một ngôi làng, rời đi chỉ nửa canh giờ liền bị sơn tặc chặn lại “
Ông Minh Tuyển ít nhiều biết chút quy tắc của bọn sơn tặc, có tiền thì có thể đi qua, cũng có bán mạng vì tiền.
Đem tiền tài trên người đều đưa ra, cũng may tiền bạc cho nhiều, mới có thể bình an tránh được cùng cứng đối cứng.
Ông Cảnh Vũ nhíu mày trầm tư một lát, sắc mặt ngưng trọng nói: ” A huynh hoài nghi thôn kia có người mật báo cho sơn tặc? “
” Bằng vào kinh nghiệm mà huynh biết, quả thực có khả năng này “. Ông Minh Tuyển đi theo bên cạnh nghĩa phụ nhiều năm, nhiều lần suy đoán sau mới có đáp án này.
Ông Minh Tuyển thấp giọng dặn dò: ” Muội phu hoài nghi Võ Tích, chỉ sợ cũng không phải là không có lý do, vẫn là để muội phu cẩn thận đề phòng mới tốt “
Ông Cảnh Vũ gật đầu: ” Muội sẽ nhắc nhở phu quân “
Trên mặt trầm ổn, nhưng tâm tư đã nhảy lộn lên.
Sao lại trùng hợp như vậy.
Võ Tích xuất thân từ Ung Châu.
Mà Tạ Quyết đi bình loạn ở Ung Châu, Võ Tích cũng đi, mấy ngàn người chỉ còn lại mình hắn còn sống trở về.
Còn nữa, lần này a huynh điều tra làng nơi Võ Tích sinh ra, lúc mới rời làng liền gặp phải sơn tặc.
Theo lý thuyết, Võ Tích ở Kim Đô làm võ tướng, bao nhiêu đó thôi đều có thể chấn nhiếp thôn dân một hai, để bọn hắn không dám tùy ý cấu kết cùng sơn tặc.
Không chỉ không chấn nhiếp, còn cả gan làm loạn lấy được đồ từ tay sơn tặc cướp được hàng hóa của thương nhân buôn bán xa.
Quá nhiều trùng hợp, thường không đơn giản.
Mặc kệ như thế nào, thân phận Võ Tích có quá nhiều điểm đáng ngờ.
Tạ Quyết tuyệt không thể quá trọng dụng hắn.
Nàng phải nghĩ biện pháp khiến Tạ Quyết sinh ra hiềm khích với Võ Tích mới được.
Nhưng dù sao cũng không thể không có chút căn cứ nào liền nói nàng hoài nghi Võ Tích có khả năng cấu kết với giặc cướp được?
Trừ cái đó ra, nàng còn có thể dùng biện pháp gì đến ly gián bọn hắn?
Việc này nàng phải suy nghĩ thật kỹ một chút.