Nam phụ đi tong này tên Kiều Cửu, khi vừa nhìn thấy cái tên này Đỗ Cửu lập tức đã đoán ra đây chắc là nhân vật lần này y phải đóng.
Tên của thế giới này là “Ảnh để muốn bình yên.”
Kể về một trạch nam bình thường sống lại vào một diễn viên bình hoa, cả đường hăm hở tiến bước trở thành ảnh đế, lại còn vớt được thêm ba tiểu công chất lượng cao.
Còn chưa bàn tới logic của chuyện một trạch nam bình thường tới không thể bình thường hơn, chỉ đổi mỗi cái mặt lập tức trở thành ảnh đế có kỹ thuật diễn hàng đầu, chẳng lẽ đổi cái thân thể thì tính cách cũng thay đổi theo à? Rõ ràng là thiết lập trầm mặc ít lời thậm chí có hơi tự kỷ, sống chết ở lì trong nhà, ngay sau đó lại có thể nói nói cười cười với máy quay bày ra kỹ thuật diễn khiếp sợ mọi người, khiến ai cũng mê đắm là sao.
Về phần loại chuyện 1v3 này thì Đỗ Cửu không có đánh giá gì, tuy rằng bình thường y không chơi kiểu đó nhưng dù sao cũng từng đi qua thế giới ngựa giống, ngựa giống người ta còn 1v10 kia kìa, 3 thì đã là gì.
Nếu nói nam chính thụ Bạch Nhất Thanh là ảnh đế thì theo đó nam phụ Kiều Cửu y sắp diễn chính là kẻ sẽ được “bình yên”.
Ba nam chính công theo thứ tự lên sân khấu là chủ tịch Kiều, ảnh đế Đàm và đạo diễn Bùi.
Kiều Cửu là em trai cùng cha khác mẹ của chủ tịch Kiều, cũng là nam phụ của nam chính công ảnh đế Đàm, y vừa thấy đã yêu, gặp lại cuồng si với ảnh đế Đàm, lì lợm la liếm chạy theo người kia, nhưng ảnh đế Đàm không phải người mẫu thịt tươi chỉ có chút tiếng tăm mà thường ngày y muốn chơi thì chơi, cuối cùng tà tâm nổi lên sai người dùng chút mánh khóe kéo đối phương lên giường, dĩ nhiên cuối cùng người bị chịch là y.
Chắc là do bị chịch ra tình cảm, y thật lòng thích ảnh đế Đàm, chẳng những thường hay nhanh chân chạy tới kiếm chịch mà còn tung tin với bên ngoài ảnh đế Đàm là bạn trai mình, nhưng cũng chả làm được cái mẹ gì, Bạch Nhất Thanh vừa xuất hiện thì ánh mắt ảnh đế Đàm lập tực rơi lên người cậu ta, vừa lòng với tài năng diễn xuất hơn người của cậu ta mà liên tục đề bạt, cuối cùng còn yêu luôn cậu ta.
Cậu hai Kiều đi qua ngàn bụi hoa, khó lắm mới động lòng với một người thì làm sao có thể buông tay, hơn nữa y đã quen kiêu ngạo ương ngạnh, càng không thể mặc kệ kẻ khác cướp đi người bản thân đã đánh dấu – cho dù người kia chưa từng thừa nhận y.
Đương nhiên thân phận nam phụ đã định sẵn y làm gì cũng đều là đi tìm đường chết, bỏ thuốc Bạch Nhất Thanh cuối cùng người dính chưởng là lại mình, kết quả kẻ bị h*ếp d*m tập thể cũng chính là y.
Lại đụng trúng đợt càn quét tệ nạn, bị bắt tại trận còn lên ngay mặt báo ngày hôm sau, từ đấy cả thiên hạ đều biết cậu hai Kiều thích mở tiệc thác loạn, hơn nữa còn nằm dưới.
Sau đó y muốn tìm Bạch Nhất Thanh trả thù lại không biết được anh trai đang nắm quyền đã sớm thích Bạch Nhất Thanh, chẳng những không giúp y mà còn đá y ra nước ngoài khổ sai, cuối cùng đắm mình trụy lạc ngộ độc rượu chết bất đắc kỳ tử nơi xứ người.
Đỗ Cửu xem xong chỉ có một cảm nghĩ, thế giới này đối với vai phụ thậm chí là đá kê chân thật sự tàn nhẫn tới rợn người, hai người phía trước một người cắt tay tự sát một người chơi thuốc bỏ mình, lại thêm một người uống rượu đột tử nữa, rất có cảm giác cứ hễ ai đối đầu với vai chính đều sẽ không có kết cục tốt.
Y đang định lật xem xem có phải mấy nam phụ còn lại đều có kết cục giống vậy không thì bị Lão Đại mở miệng cắt ngang: “Nếu đàn em của cậu gây chuyện thì cậu đi giải quyết định, có một có hai chứ nào có mãi, lần này tôi chỉ cho phép thành công, không được phép thất bại!”
Lão Đại đã lên tiếng thì Đỗ Cửu chỉ có thể nhận lấy nhiệm vụ thôi.
Trước khi tiến vào thế giới y vẫn luôn bận xác nhận với Hệ thống: “Mi chắc chắn Tần Cửu Chiêu sẽ đến chứ?” Mấy lần trước là bị động sửa lại cốt truyện, lần này là do y chủ động muốn sửa, suy cho cùng so với bị h*ếp d*m tập thể gì đó thì y tình nguyện chọn lăng trì cho rồi, dù sao cũng đâu phải chưa từng nếm qua.
Hệ thống: “Yên tâm đi, chắc chắn hắn sẽ tới.”
Đỗ Cửu thở phào nhẹ nhõm.
Chờ tới khi mở mắt ra đã bị một đợt âm thanh đinh tai nhức óc nện vào, tiêu hóa ký ức xong mới biết bản thân đang ở hộp đêm cùng một đám bè chứ không phải bạn mở tiệc.
Một ngày của cậu hai Kiều: Tiệc tùng đua xe mát xa tay vịn.
Hệ thống: “Thấy ta tốt với ngươi không chứ lị? Nhanh chân giúp ngươi giành lấy thế giới này, chẳng những có cả đàn cả đống biệt thự xe sang mà còn có thể đi mát xa tay vịn mỗi ngày!”
Đỗ Cửu: Y còn có thể nói gì nữa chứ?
Đang lúc ngây người cạnh bên thổi tới một làn gió thơm, bên tai vang lên một giọng nữ nũng nịu: “Cậu Kiều ngẩn người làm chi vậy, ngồi cạnh người ta mà còn có thể ngây người, thiệt là khiến người ta đau lòng quá mà.”
“Đúng đấy, chẳng lẽ cậu Kiều coi trọng người khác rồi? Người ta không chịu đâu!” Nói câu này là một chàng trai có khuôn mặt dễ nhìn, vẻ ngoài có hơi nữ tính, rõ ràng còn đã trang điểm, một tay bám vào vai Đỗ Cửu, tay kia mờ ám cọ cọ lên ngực y, thấy Đỗ Cửu nhìn sang lập tức đá lông nheo với y.
Đỗ Cửu ngay tức thì sinh ra quan ngại sâu sắc với thẩm mỹ của cậu hai Kiều.
“Tôi muốn ăn trái cây, giúp tôi lấy lại đây đi.” Y sai bảo chàng trai kia.
“Cậu Kiều!” Chàng trai mới vừa đi khỏi, một trong mấy tên bè phấn khích chạy tới trước mặt y, bên cạnh còn dẫn theo một thiếu niên chừng 17-18 tuổi, đẩy đẩy người kia lên phía trước sau đó nháy mắt với Đỗ Cửu, “Thấy sao, trông giống ảnh đế Đàm không?”
Đỗ Cửu ngắm nghía một lượt, nhớ lại dáng vẻ ảnh đế Đàm kia trong trí nhớ, đúng là có mấy phần giống với thiếu niên trước mặt này, đặc biệt là đôi mắt đào hoa lóng lánh kia, y nhập vai Kiều Cửu lập tức sáng bừng hai mắt, gác chân lên bàn, lưng ngả ra sau, bày ra bộ dạng của kẻ ăn chơi phá của tiêu chuẩn ngoắc ngoắc tay với thiếu niên: “Lại đây.”
Thiếu niên mặt mày hớn hở, chạy ngay tới ngồi cạnh y.
Đỗ Cửu nắm cằm thiếu niên cẩn thận ngắm nghía, sau đó lại sờ soạng trên mặt cậu một lượt, nói với tên bè kia: “Không tệ, đêm nay chọn cậu ta đi.”
Tên bè vô cùng hào hứng đi sắp xếp, thiếu niên cả mặt nịnh nọt rúc vào người y.
Cô gái bên cạnh thấy vậy nũng nịu lắc lắc cánh tay y: “Cậu Kiều có người mới cũng chớ quên người cũ như người ta chứ…”
Đỗ Cửu ôm trái ôm phải, trong lòng mỹ mãn rần rần.
Đúng lúc này Hệ thống trồi lên nhắc nhỏ, lạnh nhạt phun ra ba từ: “Tần Cửu Chiêu.”
Đỗ Cửu: Im miệng thì chúng ta vẫn là cộng sự tốt.
Chàng trai lúc trước bưng trái cây trở về, thấy bên cạnh Đỗ Cửu có người khác bèn làm ra vẻ ấm ức, õng ẹo kêu: “Cậu Kiều…”
Đỗ Cửu thầm rùng mình nhưng trên mặt lại chả tỏ vẻ gì, vung tay lên: “Sao lại lắm chuyện như vậy nhỉ, lại đây đút cho tôi.”
Chàng trai trừng mắt với thiếu niên, bước tới mấy bước trực tiếp ngồi lên đùi Đỗ Cửu, bốc một trái dâu tây đưa tới bên miệng Đỗ Cửu: “Cậu Kiều, nói a nào…”
Đỗ Cửu: Đờ cờ mờ, nặng vãi!