” Dẫu sao đó không phải là tiền đen, lo gì chứ?”
Trầm Ngạn:”…” Cô ấy có lẽ không muốn nói rõ với anh.
Trên xe một lần nữa trở nên yên lặng. Xe lái vào khu biệt thự, dừng lại. Tịnh Hề mở cửa xuống xe, cô bước nhanh vào nhà. Tiền quản gia đứng ở cổng biệt thự, lão ta cúi người: “Thiếu phu nhân đã trở về.”
Tịnh Hề gật đầu. Cô ngồi vào ghế sô pha, tiện tay ném túi xách lên bàn, thả lỏng người nghỉ ngơi.
” A, chào mừng thiếu gia trở lại biệt thự.” Giọng điệu của Tiền quản gia có chút kinh ngạc. Trầm Ngạn bước qua lão, tới ngồi cạnh Tịnh Hề.
Nệm sô pha lún xuống, Tịnh Hề nâng mí mắt nhìn người bên cạnh…
” Anh không đi à?”
Trầm Ngạn rót nước ra cốc, đưa lên miệng cô: ” Giờ là tối muộn rồi. Anh ở lại đây sẽ không sao chứ?”
“Tùy anh.” Tịnh Hề mệt mỏi đáp, cô hé miệng ra, thản nhiên để người đàn ông rót nước vào.
Trầm Ngạn nhìn vết son trên vành cốc. Anh rót thêm nước, nhấp môi đúng chỗ đó.
[ Ting! Tiến độ hảo cảm của nhân vật dành cho kí chủ là 15%.]Nghe âm báo của thanh đo, Tịnh Hề nhìn Trầm Ngạn, đúng lúc thấy hành động kì quái của anh…
“…” Đàn ông thật khó để có thể hiểu.
Trầm Ngạn cảm giác được ánh mắt của cô nhìn mình, anh đặt cốc xuống, liếm nhẹ môi.
“Tối nay em ăn gì chưa? Để anh sai người đi làm cơm.”
Nói đến đây, Tịnh Hề mới nhớ ra. Từ chiều tới giờ ngoại trừ uống mấy cốc nước ra, cô chưa có ăn gì cả.
Thật đói!!!
Phải ăn một bát mì tôm thì mới có sức uýnh nhau với con ma kia.
Tịnh Hề đứng dậy, đi vào phòng bếp, mở tủ gỗ lấy một gói mì tôm. Cô siêu chuyên nghiệp bắc nồi lên, bỏ nước vào và bật bếp.
Nhìn một gói mì, Tịnh Hề như thể nhớ ra cái gì đó. Cô quay đầu lại thấy Trầm Ngạn đang đứng dựa vào cửa.
Trầm Ngạn nhìn thiếu nữ mặc sườn xám gợi cảm trong bếp.Hình ảnh của cô ấy so với căn phòng này chả hài hòa tí nào hết.
“Anh ăn không?”
“Ăn gì cơ?”
” Mì tôm đó.”
Trầm Ngạn:”…” Cô ấy vừa bảo cái gì?
Hỏi anh có ăn mì tôm không á?
Này, với thân phận của anh mà phải đi ăn món đó sao?
Định nói lời từ chối song khi nhìn vào bóng dáng Tịnh Hề đứng trong bếp, mắt hạnh của cô chiếu thẳng vào mặt anh, miệng vô thức lại nói thành: “Có, nấu thêm cho anh nữa.”
Tịnh Hề lấy thêm một gói mì tôm nữa, bắt đầu nấu ăn. Năm phút sau, mùi thơm bay bay khắp phòng. Tịnh Hề lót một chiếc khăn, đặt nồi mì nóng hổi lên bàn. Trầm Ngạn hít hít mùi hương…
Bụng bất giác kêu rột, rột…
Anh nhìn nồi mì trên bàn đầy đủ mọi topping. Xúc xích có, trứng có, rau cải xanh cũng có nốt.
Hừm, ăn cái này chắc ngon đấy.
Tịnh Hề múc mì tôm ra bát, cô đặt hai cái bát sát nhau, nhìn chòng chọc thật lâu. Trầm Ngạn thấy cô ấy gắp thêm mì từ bát này cho vào bát kia. Rồi sau đó cô đưa cho anh bát mì ít hơn.
Trầm Ngạn:”…” Cảm thấy có chút buồn cười.
Tịnh Hề bắt gặp ánh mắt của Trầm Ngạn, cô lấy đũa, thìa, ra vẻ đương nhiên: ” Em nấu mì cho anh. Đáng lẽ em phải ăn nhiều hơn chứ.”
[ Ting! Tiến độ hảo cảm của nhân vật dành cho kí chủ là 18%.]
Tịnh Hề nhìn lại Trầm Ngạn, chỉ thấy anh gắp mì tôm nhét vào miệng, trông rất hưởng thụ.
Chẳng lẽ việc cô nấu mì khiến anh cảm thấy cô là một người tốt sao?
Đàn ông thật là…