-Cậu…đúng là cặn bã, vợ cậu là con gái tôi đấy!!
Mắt anh tối sầm lại, giọng nghiêm nghị phát ra
-Câm miệng!!
Hạo Thần đứng dậy tiến lại bàn chủ tịch của lão, tay khẽ vuốt ve tấm bảng xanh với dòng chữ Chủ tịch Vũ Gia Huy rồi thẳng thừng úp tấm bảng xuống mặt bàn
-Con ông sao? Đừng tưởng cái ý đồ bắt cóc Thẩm Vy để tống tiền tôi cứu vớt cái tập đoàn của ông mà tôi không biết!! Nói cho ông biết, Thẩm Vy đang mang thai, nếu để cô ấy chịu uất ức dù chỉ một chút tôi cũng không tha cho ông đâu!!
-Cậu…sao cậu…
-Còn nữa, đừng làm phiền mẹ vợ tôi!! Ly hôn rồi thì nên để cho bà ấy yên đi!!
-Được, tôi sẽ để hai người ấy yên. Nhưng cậu phải giúp tôi vực lại Lục Thị!!
Hạo Thần chau mày khó chịu
-Ông đang ra lệnh cho tôi? Xin lỗi, nhưng tôi không hứng thú giúp ông!!
Anh bước đi trước sự nóng giận của lão. Đến cửa anh khẽ nhếch mép
-Trao đổi ư? Cứ thử đụng tới họ xem…
Anh bước ra ngoài khẽ thở hắt, coi như hôm nay anh tới là để cảnh cáo lão vậy. Trở về tập đoàn, anh đưa tay nhận số cổ phiếu được thu mua từ Lục Thị. Các cổ đông đúng là những thứ săn mồi bậc nhất. Khi Lục Thị phát triển thì hết mực đầu tư vào, khi sắp sụp đổ lại nhanh chóng ban đi với mức giá rẻ bèo như trốn nợ. Cầm 60% cổ phần của Lục Thị trong tay, anh khẽ cười gọi cho Thẩm Vy
“Sao vậy?”
-Xong cả rồi, vợ à~~
“Anh làm tốt lắm, tối sẽ thưởng cho anh!!”
-Ừm, ở yên trong nhà đấy!! Yêu em!!
Buổi chiều anh nhong chóng thu dọn tài liệu trở về nhà. Vừa tới cửa đã thấy lão Lục đứng đó, anh bước xuống xe mặt lạnh tanh lên tiếng
-Tới đây làm gì?
-Cậu đã mua 60% cổ phần?
-Thì sao?
Lão Lục mắt đỏ rực nhìn anh
-Cậu là muốn triệt đường sống của tôi?
Anh nhướn vai chẳng màng quan tâm mà quay lại xe, từ phía sau lão đã rút ra một con dao sắc nhọn. Lão như một con dã thú bị giam cầm lại trong bao lâu nay, mất đi gia đình, mất đi tập đoàn. Những lời ban sáng của anh như sự kích thích nỗi đau đớn trong đáy lòng lão nhưng lão lại chẳng biết mà tức giận với anh như thể lão chẳng làm sai gì cả. Con dao ghim vào vai anh là lúc Thẩm Vy bước ra với ánh mắt hoảng hốt
-Hạo Thần!!!
Cô chạy lại phía anh mà đỡ lấy anh, máu từ bã vai chảy ra. Cô để anh dựa vào người mình, ánh mắt hận thù nhìn lão hét lớn
-Đồ cầm thú!! Ông hại đời mẹ tôi chưa đủ sao? Bây giờ ông còn muốn tôi mất cả chồng?
Không để ý tới lão cô đưa tay gọi cấp cứu, ngay sau đó liền đi theo anh. Ở trong xe cô một mức nắm lấy tay anh như muốn tiếp cho anh thêm sức mạnh, nước mắt cô chảy xuống, bàn tay đầy máu của anh nâng lên như muốn gạt nước mắt cho cô
-Ngoan…đừng khóc…anh sẽ không sao đâu…
Bàn tay trên không trung bất ngờ hạ xuống khiến Thẩm Vy khóc lớn
-Hạo Thần, làm ơn…mở mắt nhìn em….làm ơn…