– Sở Vân công tử5 hãy cứu chúng ta.
– Môn chủ, chúng ta đang định quay về thì gặp phải một đám hầu tử cấp Linh Yêu. Đa phần tỷ muội đều đã bị bắt làm tù binh.
Các thành viên Yên Chi Môn khóc lóc kể lể.
– Tại sao có thể như vậy? Bạo Động Viên, những người này đều là bằng hữu của ta5 ngươi hãy thả bọn họ ra.
Sở Vân gào thét.
– Không thể, Đại Vương, chúng ta rất vất vả mới bắt được. Tại sao nói thả là thả được?
Các hầu tử cấp Linh Yêu đều kêu lớn.
– Đây chẳng là những nữ nhân xấu xí mà thôi. Ta đã đáp ứng với thuộc hạ của ta, sẽ không thể nuốt lời. Bằng hữu a, như vậy ta sẽ bồi thường một số mỹ nhân khác trong tộc của ta.
Bạo Động Viên trầm giọng nói.
– Không! Ta không thể để bằng hữu của ta bị làm hại.
Sở Vân giơ tay chặn ngang, thái độ rất kiên quyết.
– Chẳng lẽ những người này đều là lão bà của tiểu huynh đệ? Lão bà của bằng hữu sẽ không thể động tới. Nếu như đều là lão bà của tiểu huynh đệ, ta không dám nói gì thêm nữa, vả lại còn phải đền tội với tiểu huynh đệ. Nhưng, nếu như không phải, ta khó lòng đáp ứng!
Bạo Động Viên hét lớn, miệng phun rượu ra xung quanh.
– Ngươi…
Sở Vân liền phản ứng lại.
– Đúng vậy. Toàn bộ chúng nữ Yên Chi Môn đều là thê tử của thiếu chủ Sở Vân.
Bỗng nhiên Hoa Mai mở miệng nói.
– Hoa môn chủ…
Sở Vân quay đầu nhìn lại, trông thấy Dịch Yên khẽ lắc đầu nhìn mình. Nhất thời hắn bừng tỉnh, biết đây chính là cách duy nhất để có thể giải quyết vấn đề. Đứng trước Bạo Động Viên tràn ngập trong men rượu, không thể nói lý lẽ với hắn, mà chỉ có thể làm theo ý nghĩ của hắn mà thôi.
– Không sai. Những nữ tử này đều là lão bà của ta.
Sở Vân gật đầu nói.
– Vậy tất cả đều là lão bà của tiểu huynh đệ?
Bạo Động Viên kinh ngạc mở miệng nói. Sau một lúc, bỗng nhiên lại nói tiếp:
– Không phải ta chê trách tiểu huynh đệ, nhưng xem ra khẩu vị của tiểu huynh đệ cũng quá nặng đi?
Sở Vân chỉ biết im lặng không dám nói gì. Bạo Động Viên nói đến khẩu vị của chính mình, như vậy hắn biết nói thế nào cho phải?
Giải thích như thế nào cũng không được. Cho nên hắn đành phải im lặng.
– Đại Vương, nhất định người này nói sạo. Một người, tại sao lại có nhiều lão bà như vậy?
Lúc này có Linh Yêu kêu lớn.
– Tiểu huynh đệ, có phải ngươi nói sạo không? Lúc này, tiểu huynh đệ không thể nói sạo, phải thẳng thắn nói ra sự thật!
Hai mắt Bạo Động Viên nheo lại, toàn thân tràn ngập mùi rượu, thân thể loạng choạng, con mắt nhìn chằm chằm về phía Sở Vân.
– Ta chưa bao giờ nói sạo.
Sở Vân cũng cảm thấy đầu óc choáng váng, miễn cưỡng thanh minh, dùng ngữ khí vô cùng chắc chắn nói.
– Tốt, tiểu huynh đệ đúng là một người thẳng thắn!
Bạo Động Viên giơ ngón tay cái lên, ngửa mặt cười lớn.
Được khen như vậy, ngay cả Sở Vân cũng cảm thấy khuôn mặt của chính mình bừng bừng. Bất quá, trên người hắn tràn ngập mùi rượu, vẻ mặt đỏ ửng giống như mặt trời, cũng không ai nhận ra.
– Ta không tin!
Một vị Linh Yêu đứng phắt dậy. Những yêu hầu này không có say sỉ như Bạo Động Viên, cho nên không có hồ đồ như vậy.
Đương nhiên hắn cũng uống khá nhiều Tâm Động Tửu, lúc này rượu lực phát tác, khiến bản thân hắn phát ra cử chỉ đáng sợ. Đọc Truyện Kiếm Hiệp
– Aizzz!
Trong tiếng kinh hô, cự vật dưới dáng háng Linh Yêu này liền lộ ra:
– Các vị hãy nhìn.
Hắn chỉ vào cự vật của chính mình, quát lớn:
– Tiền vốn của ta hùng hậu như vậy. Trong tộc, được mệnh danh là Thông Thiên Côn! Thế nhưng cũng chỉ có 31 lão bà, vả lại còn dùng không hết. Các ngươi hãy nhìn những nữ tử trong sân, không đến 100 cũng phải 90 người! Làm sao nhị Đại Vương có thể chịu nổi?
Hành động này của hắn đúng là khiến người ta phải giật mình.
Những nữ tử ở đây, cũng không giấu nổi vẻ ngượng ngùng, mặt đỏ bừng bừng. Hoa Mai hốt hoảng kêu lên một tiếng, nhìn ra chỗ khác, Dịch Yên cúi đầu nhìn xuống đất, còn Phi Yến lấy tay che mắt lại.
Ngược lại, hai mắt các mẫu hầu tử mập mờ, hưng phấn kêu gào.