Thất Thúc đứng bên cạnh hơi cúi đầu, dường như đang cố che giấu thần sắc gì đó, lễ độ tiến lên tiếp tục rót một tách trà khác cho Hạ Nhi.
Hạ Nhi nhìn chằm chằm vào nước trà đang bốc hơi nóng trước mắt, lá trà nở ra trôi nổi trên mặt nước, nghĩ về câu nói không đầu không đuôi vừa rồi, chợt nhận ra mình bị lừa, cô ngước mặt lên, âm thanh phát ra cũng lạnh lẽo:
“Từ sáng đến giờ là cô đang đùa giỡn tôi?”
Bộ dạng Dung Lạc lười biếng dựa vào thành ghế, chân trái vắt lên chân phải, vô cùng tao nhã, từng đường nét của khuôn mặt vô cùng hài hoà nhưng nhìn kỹ không khó để nhận ra trong đó ẩn chứa một nét tà mị, ung dung tự tại, tĩnh lặng quan sát vẻ mặt của cô, khoé môi cong lên nụ cười như có như không.
Hạ Nhi tâm trạng bị đè nén quá lâu cuối cùng lửa giận bùng phát, tức giận mở miệng mắng người:
“Đồ khốn kiếp! Dung Lạc!”
Dung Lạc cũng không hề lên tiếng, chỉ chăm chú nhìn cô mà thôi, một lát sau mới có chút buồn cười cất giọng trầm thấp:
“Không phải em đang trách việc hôm trước tôi chạm vào em đấy chứ? Có trời mới biết, lúc đó em đẹp đến mức khiến tôi muốn điên cuồng yêu em cỡ nào. Nên có chút không nhịn được…”
Còn chưa nói dứt lời, một cái chén pha lê liền hướng về phía Dung Lạc bay tới.
Dung Lạc thực sự kinh ngạc, lập tức nghiêng đầu tránh đi.
Rầm…!!!
Cái chén bằng pha lê tinh xảo đó nện thẳng vào cửa sổ sát đất phía sau lưng Dung Lạc, va chạm mạnh giữa cửa kính cường lực phía sau khiến cho cái chén lập tức vỡ tan thành từng mảnh.
Dung Lạc có chút kinh hoảng nhìn từng mảnh pha lê tan nát dưới sàn, trong lòng không khỏi thầm cảm thấy may mắn vì nó đã không nện thẳng vào đầu mình.
Thất Thúc cùng một đám người hầu nhìn thấy tình cảnh này lại không cần nói cũng biết —
Kinh! Hãi! Tột! Độ.
Quả nhiên, chủ nhân chọc phu nhân tức điên lên rồi!!!
Dung Lạc liếc đám người xung quanh, trầm giọng ra lệnh:
“Không ai được lại gần.”
Vừa nói dứt câu, Dung Lạc ngẩng đầu lên, lại một phen kinh ngạc bởi Hạ Nhi lúc này đang vớ lấy chiếc đĩa pha lê trên bàn, không chút lưu tình ném mạnh về phía mình.
Dung Lạc phải nhảy lên khỏi ghế, nghiêng người tránh qua một bên.
Hạ Nhi cầm lấy thứ gì liền ném thứ đó, hàng loạt đồ vật liên tiếp hướng về phía Dung Lạc bay tới.
Một thảm cảnh nhân gian hỗn loạn đến cực điểm!!!!
Nếu thân thủ của Dung Lạc không cao, có lẽ lúc này trên người đã ghim toàn mảnh vỡ pha lê.
Vệ sĩ bên ngoài nghe thấy động tĩnh lập tức chạy vào, trong đó có Tưởng Đường.
Bên ngoài cửa, một đám người hầu đang dỏng tai nghe ngóng, ai nấy thấy một màn trước mắt đều kinh ngạc đến trừng lớn đôi mắt, há hốc miệng không khép lại được.
Vương Luân cũng đến, khi trông thấy đống đổ nát cùng tiếng pha lê vỡ, hắn bất lực đến mức chỉ còn biết kêu trời, trông thấy vị tổ tông nhà hắn phải khó nhọc tránh tránh né né những vật thể lạ đang tới tấp nện vào người, vẻ mặt hắn co rút, không thể không kinh hãi mà bật thốt:
“Chủ nhân…”
Hoắc Thâm đứng phía sau Vương Luân, nhìn nữ nhân hùng tàn bạo ngược đang dùng hết sức lực để hành hung vị chủ nhân đáng kính nhà hắn, trong lòng không nói rõ nên tư vị gì.
“Chủ nhân! Cẩn thận…”
“Tiểu thư…”
“Phu nhân! Xin nương tay a..”
“….”
Bầu không khí lúc này trong phòng ăn khiến người ta có cảm giác như giữa vùng đất bằng phẳng chợt nổi lên một hồi gió lốc, sấm chớp vang dội giữa bầu trời quang đãng, trong nháy mắt mây đen giăng đầy, cuồng phong bạo vũ.
Dung Lạc liên tục né tránh những vật thể sáng bóng bay tự do tới người mình, từ dao, nĩa, cho đến bát canh, muỗng,… chỉ cần né xong một món liền có món đồ mới bay tới.
Cho tới khi Hạ Nhi giơ một cái bình hoa lên. Cái bình đó cao chừng một mét, nhìn điệu bộ của cô, chắc chắn chỉ trong chớp mắt cái bình kia sẽ dùng một tốc độ kinh hoàng mà đập về phía Dung Lạc.
Cả đám vệ sĩ cùng người hầu đều ừng ựng không tiếng động nuốt nước bọt một cái, trong lòng cảm thán nếu bị cái bình hoa đó đập phải, không mẻ đầu xứt trán thì cũng chấn thương không nhỏ đâu.
Ngay lúc Hạ Nhi nâng cái bình lên cao, một thanh âm vang lên cắt ngang hành động của cô:
“Khoan đã!”
Hạ Nhi dừng lại động tác, nhìn về phía cửa.
Trước mắt cô là một nữ nhân chói mắt mặc một chiếc váy màu trắng được trang trí bởi những đường nhấn thanh nhã. Mái tóc dài màu vàng óng được nhẹ nhàng vén gọn lại khiến người ta nhìn vào có cảm giác như một nữ thần trong câu chuyện thần thoại Hy Lạp, toàn thân mang đến một cảm giác siêu phàm thoát tục.
Hạ Nhi bất động, nữ nhân đó cũng không tiếng động nhìn vào đôi mắt hổ phách của cô, khóe môi nở nụ cười vô cùng hiền hòa lan tràn tận đáy mắt, gương mặt trắng trẻo như ánh trăng, đôi mắt mang một màu xanh huyền bí như dòng nước biển trong vắt giữa mùa xuân.
Người phụ nữ nhìn thoáng qua phòng ăn đang trở thành một bãi chiến trường tan hoang đổ nát, khẽ than nhẹ một tiếng, tiếng than này giống như cành phong lan thanh cao đung đưa theo gió, không nghe thấy tiếng nhưng lại thấy phong tình.
“Mẹ! Mẹ tới đây làm gì?”
Trong nháy mắt, Hạ Nhi bị chấn động tới mức choáng váng, dường như hóa đá ngay tức khắc.
Cô đứng đờ một chỗ, hồi lâu cũng không thể nhúc nhích được.
Nữ nhân này là…mẹ của Dung Lạc?
Cố Mị Yên cũng không có biểu hiện gì đặc biệt, chỉ lẳng lặng nhìn Hạ Nhi, sắc mặt bà vô cùng bình thản, bên môi tràn ngập nụ cười thân thiện:
“Chào con! Hôm trước ta còn chưa kịp giới thiệu về mình. Ta là Cố Mị Yên.”
Giọng nói cất lên vô cùng dễ nghe, giống như những cành dây leo không xương, có thể vươn thẳng vào lòng người.
Trước mắt Hạ Nhi lập tức có một bàn tay trắng nõn, tinh tế như những bông hoa trong nhà kính chìa ra. Là một bàn tay được bảo dưỡng hoàn mỹ đến từng chi tiết, đẹp không sao tả siết.
Hạ Nhi hiện tại đã bị doạ cho choáng váng.
Nếu cô nhớ không nhầm, nữ nhân này — là người hôm trước ở trong phòng Dung Lạc bị cô nhìn thấy.
Người phụ nữ này trẻ như vậy! Lại là Cố Mị Yên! Mẹ của Dung Lạc sao?
Hạ Nhi co rút khoé miệng, có chút không thể tin nổi.
Ngày đó, cô còn tưởng nữ nhân này là NHÂN TÌNH mới của Dung Lạc cơ.
Từ lúc Cố Mị Yên bước vào, nhìn thấy khung cảnh tan hoang trước mặt, quả thực bà đã bị doạ cho hết hồn.
Thất Thúc thấy Hạ Nhi không hề có ý tứ thả chiếc bình trên tay xuống, càng không có chút động tĩnh muốn chào hỏi với Công nương Cố Mị Yên, rốt cuộc cũng không nhịn được phải mở miệng cầu xin:
“Phu nhân! Người có gì từ từ nói có được không? Chủ nhân thật sự không cố ý chọc giận người. Phu nhân! Có gì từ từ nói a…”
Bản thân đám vệ sĩ cùng người hầu đều đã bị ép đến phải lùi ra sau mấy mét, mặt mũi ai nấy đều tái xanh.
Dung Lạc không quan tâm đám người hầu đang hoảng sợ tột cùng, đưa mắt nhìn về phía Cố Mị Yên, có chút bất mãn mà lên tiếng:
“Mẹ tới đây làm gì?”
Cố Mị Yên không hề có ý tứ muốn trả lời câu hỏi đó, chỉ nhìn về phía Hạ Nhi đang vô duyên vô cớ nổi khùng, từ tốn ổn định lại hô hấp của mình, quay sang lạnh giọng hỏi Dung Lạc:
“Con đã đắc tội gì với con bé sao?”
Hạ Nhi lúc này vừa bừng tỉnh khỏi sự đả kích, cô điều chỉnh lại tâm tình để không bị lay động, không cho Dung Lạc có cơ hội trả lời câu hỏi của Cố Mị Yên, cô đem cái bình hoa cao hơn một mét kia hướng về phía Dung Lạc tàn bạo ném tới.
Chỉ thấy chiếc bình to bay theo đường vòng cung với tốc độ kinh hoàng, như một thước phim quay chậm lướt qua mặt Công nương Cố Mị Yên, trong giây phút đó, Cố Mị Yên gần như kinh hoảng mà hét lên:
“A!!! Đó là cái bình hoa cổ của ta!!!!”
Hạ Nhi mặc kệ tất cả, cũng mặc kệ luôn Cố Mị Yên đang kêu la cái gì, lửa giận nén nhịn từ hôm bị bắt tới giờ trong nháy mắt đều bùng phát.
Cô nắm được thứ gì liền ném thứ đó, gần như phát điên phát rồ mà ném về phía Dung Lạc.
Nào là đĩa, chén, ly, tách,… tất cả mọi thứ trên bàn ăn xa hoa sang trọng kia cô đều vơ lấy rồi ném lên người Dung Lạc.
Kể cả — Thức ăn.
Cô không cần biết tại sao mình tức giận đến thế, chỉ biết rằng cô phải phát tiết hết thảy nỗi hận cùng ấm ức trong lòng.