Tôi động môi, không biết nên giải thích cho Thiểm Thiểm thế nào, cuối cùng chỉ ôm nó lên đặt vào chỗ ngồi cho trẻ em ở trên xe đẩy hàng, sau đó nói: “Không có, ba chỉ là bận quá thôi.”
“Vậy sao? Con tưởng ba không cần Thiểm Thiểm nữa rồi.”
Lúc Thiểm Thiểm nói câu này, gương mặt tràn đầy sự tủi thân.
Tôi nhìn nó, trong lòng khó chịu muốn chết, nhưng lại không biết nên an ủi làm sao.
Lúc này Bạc Cảnh Hậu ở bên cạnh nhấc tay vò tóc Thiểm Thiểm nói: “Đương nhiên là không rồi, người cha nào cũng yêu thương con của mình, chắc chắn sẽ không bỏ con của mình đâu.”
“Thật sao?”
“Thật!”
Bạc Cảnh Hậu gật đầu khẳng định.
Tôi đẩy xe mua hàng, nhìn chai nước tăng lực vừa bị Lý Hào Kiệt đặt xuống, ma xui quỷ khiến mà cầm nó lên, đặt vào trong xe.
Buổi tối về nhà, tôi đang nấu cơm, Bạc Cảnh Hậu chơi xếp lego cùng Thiểm Thiểm.
Mọi thứ đều như lúc trước.
“Ding dong.”
Tiếng chuông cửa vang lên.
Bạc Cảnh Hậu ra mở cửa, tôi đứng một bên có chút bồn chồn, dù gì nhà chúng tôi bình thường sẽ không có người tới.
Lúc cậu mở cửa ra, tôi rõ ràng nhìn thấy trên mặt Bạc Cảnh Hậu có vài phần kinh ngạc.
Giây tiếp theo, tôi đã nhìn thấy Lý Hào Kiệt trực tiếp đẩy cậu ra, bước chân vào cửa, nhìn trái nhìn phải, sau khi thấy tôi, liền bước thẳng qua đây, kéo tay tôi nói: “Lên tầng chúng ta nói chuyện một chút.”
“Làm gì vậy?”
Tôi ngây người, không rõ Lý Hào Kiệt định làm gì.
Chỉ là sắc mặt của người đàn ông cực kì âm u đáng sợ, giống như giây tiếp theo sẽ ăn tươi nuốt sống tôi vậy.
Anh nắm tay tôi rất chặt, cưỡng chế kéo tôi lên tầng.
Bạc Cảnh Hậu nhìn thấy liền nhanh chóng đi đến ngăn cản, kéo Lý Hào Kiệt lại: “Anh định làm gì!”
“Bỏ tay ra.” Lý Hào Kiệt quay đầu nhìn chằm chằm Bạc Cảnh Hậu, ánh mắt đó, chứa đầy sự u ám, giống như muốn giết cậu ta tới nơi!
Bạc Cảnh Hậu rõ ràng có chút thối lui, nhưng cậu vẫn không buông tay: “Chị tiểu Điệp…”
“Chị Tiểu Điệp?” Lý Hào Kiệt nghe cái cách gọi này không kìm được mà nở một nụ cười giễu cợt: “Con trai tôi gọi cậu là anh, cậu gọi người phụ nữ của tôi là chị?”
Tôi biết, Lý Hào Kiệt chắc chắn nghĩ sai rồi.
Suy cho cùng Bạc Cảnh Hậu đã hai mươi tuổi rồi, rốt cục vẫn là một người đàn ông.
Lúc này tôi thế mà lại có hơi hối hận để cậu ấy ở nhà mình, chắc chắn Lý Hào Kiệt hiểu lầm rồi.
“Chúng tôi…”
“Chị không sao, chỉ là tùy tiện nói vài câu thôi, em cứ chơi cùng Thiểm Thiểm đi.” Tôi mau chóng ngắt lời Bạc Cảnh Hậu.
Tránh cho cậu càng giải thích càng đi xa.
Thiểm Thiểm nghiêng đầu sang một bên nói: “Anh Bạc, ba của em rất yêu mẹ em đó, anh mau xuống đây đi.”
Tôi nói, Thiểm Thiểm cũng nói.
Cộng thêm ánh mắt âm u khủng bố của Lý Hào Kiệt, Bạc Cảnh Hậu do dự một lát, rồi vẫn buông tay, nhưng cậu không cam tâm mà nói một câu: “Nếu anh ta đánh chị, chị phải hét lên, em giúp chị báo cảnh sát!”
“Ha.” Lý Hào Kiệt lạnh lùng lướt qua cậu.
Sau đó kéo tôi lên tầng.
Người đàn ông kéo thẳng tôi lên phòng ngủ, cửa vừa đóng, đã ép chặt tôi vào cửa, không nói nhiều lời, đã hôn xuống!
Trong nụ hôn của người đàn ông có mùi vị của rượu, vừa cay vừa đắng.
Tôi bị buộc phải chịu đựng, muốn đẩy anh ra, nhưng Lý Hào Kiệt ép chặt tôi, một tay ép lên gáy tôi, tay còn lại khóa lấy hai cánh tay tôi.
Không cho tôi bất cứ một cơ hội phản kháng nào!
Tôi chỉ cảm thấy không khí trong lồng ngực mình bị cướp đi từng ngụm.
Cho đến lúc suýt nghẹt thở, người đàn ông cuối cùng cũng thả tôi ra.
Anh ở trên cao nhìn xuống tôi gần trong gang tấc, ánh mắt đầy trào phúng mà hỏi: “Em thiếu đàn ông đến vậy à, ngay cả nhỏ như vậy cũng không bỏ qua?”
“Anh nói cái gì?”
“Cậu ta ở nhà em, em đừng nói với tôi, hai người cô nam quả nữ không xảy ra chuyện gì? Sao? Có phải không có tôi, cô đơn khó nhịn, đã bụng đói vơ quàng rồi? hay là…”
“Chát”
Anh vẫn chưa nói hết, tôi đã dùng lực rút hai tay ra khỏi sự khống chế của anh, mạnh mẽ tát lên gương mặt người đàn ông!
Sau đó, cắn răng, nói: “Cút!”
“Xem ra cậu ta thỏa mãn em tốt nhỉ, em đã không cần đến tôi rồi?”
“Chát!”
Tôi nhấc tay, lại một cái tát nữa!
Lần này đánh rất mạnh, gương mặt của anh đã hơi đỏ lên.
Sau đó tôi mạnh mẽ đẩy anh ra: “Cút đi! Lý Hào Kiệt! Mãi mãi đừng có xuất hiện trong cuộc sống của tôi nữa! Anh nói không sai, tôi không cần anh nữa!”