“Đương nhiên không thể rồi”, tên thanh niên kia vươn vai khẽ xua tay: “Đi, mời hắn tới phòng Thiên Tự Hiệu, ta ở đó đợi hắn, nhớ kỹ, thái độ phải tốt một chút”.
“Vâng”, lão già tóc đen vội xuống lầu.
“Một trăm nghìn, đại”, phía này, Diệp Thành đã ném ra một cái túi đựng đồ.
“Mở”, sau tiếng của nhà cái, cái bát đang xoay ngừng lại: “Năm, sáu, sáu, mười bảy điểm, đại”.
“Đúng là kỳ lạ”, lại nhìn khuôn mặt tên nhà cái kia, trông còn khó coi hơn là khóc, số tiền hắn thắng được cũng không đủ bù vào chỗ một trăm nghìn của Diệp Thành.
“Tiểu hữu cũng được đấy nhỉ? Liên tiếp thắng hai lần”, cả đám người xung quanh Diệp Thành lần lượt nhìn hắn: “Ngươi nói xem tiếp theo là đại hay tiểu?”
“Nhất định là….”
Đợi tới khi bò dậy hắn mới nhìn ra được căn phòng này được bày trí tinh tế thế nào, trong bầu không khí còn phảng phất mùi linh thảo, chỉ cần ngửi thôi cũng khiến người ta khoan khoái rồi.
“Ta nói này đạo hữu, cũng không nên như vậy đâu”, ngay sau đó một giọng nói vang lên, là gã thanh niên mặc y phục trắng cầm theo bình hồ lô.
“Ta đã làm gì?”, mặc dù biết hắn ta nói tới chuyện gì nhưng Diệp Thành vẫn lắc đầu giả ngây giả ngô.