Y Nguyên cũng muốn được như Du Hồn, cũng muốn người đã từng căm ghét ả nhưu Nhậm Tuyền rơi vào lưới tình. Gã đưa mắt nhìn Thủy Hà, đúng lúc nàng cũng nhìn gã. Nàng lập tức đổi chủ đề, không muốn chìm sâu vào ánh mắt nồng cháy của gã. Nàng nói khẽ:
“Có lẽ chúng ta nên tập trung vào đóa huyết linh trước khi rắc rồi tìm đến.”
Thủy Hà vừa dứt lời, rắc rối đã tìm đến. Kia kìa, những tên độc ác hung tàn đã bắt đầu lân la đến gần bờ hồ. Du Hồn và Nhậm Tuyền đã thôi ôm chặt nhau. Ả ra dấu cho Nhậm Tuyền đến đựng cạnh Thủy Hà, còn ả cùng Quỷ vương tiến lên phía trước, chuẩn bị nghênh chiến.
Quỷ vương nói:
“Thủy Hà, nàng mau đến hái đóa tuyết linh đi.”
Thủy Hà dự định nhảy xuống hồ lần nữa thì Y Nguyên nói, có vẻ hơi suốt ruột:
“Nàng là thần tiên, nhớ chưa? Nàng hãy biến ra một chiếc thuyền con, đừng cứ tự nhảy xuống hồ như thế chứ?”
Thủy Hà xấu hổ vô cùng. Chuyện nàng là thần tiên còn phải để quỷ vương nhắc nhở. Nàng nhanh chóng biến ra một chiếc thuyền con theo lời của Y Nguyên, đẩy nhẹ nó xuống mặt nước và bước lên trên thuyền.
Du Hồn vội vàng nói thêm:
“Chàng đi cùng với Thủy Hà đi.”
Nhậm Tuyền gật đầu rồi bước vội lên thuyền cùng Thủy Hà. Nàng dùng phép đẩy chiếc chuyền đi về phía đóa huyết linh. Nhưng dù nàng cố chèo chiếc thuyền như thế nào thì nó vẫn không tài nào di chuyển đến nơi có đóa hoa, khoảng cách giữa chiếc thuyền với đóa hoa càng xa, dù nàng và Nhậm Tuyền đã cố hết sức.
Y Nguyên và Du Hồn đã lao vào trận chiến chống lại những tên hung thần đang áp sát tới. Có vài kẻ nhận ra quỷ vương, có vài kẻ là tử địch của gã, việc gặp gã trong cõi vô định cứ như định mệnh an bài. Vài tên còn khạc nhổ vài từ đầy tục tĩu vào mặt Y Nguyên và gã mặc kệ.
Du Hồn đã có kinh nghiệm chiến đấu, nên rất nhanh đã lao vào vòng vây, chém tên này rồi lại dùng roi sắt quấn chặt cái cổ của kẻ khác, làm đứt đầu của chúng. Kì quái nhất là những tên vừa thua cuộc đã lại xuất hiện một lần nữa trước mặt ả và ả chỉ cười.
Y Nguyên tức giận ngút trời khi chém hai tên khiến linh hồn chúng tan biến rành rành. Vậy mà chỉ mười giây sau, chúng lại thù lù xuất hiện trước mặt gã và trưng bộ mặt đắc ý với gã, giống như việc bị giết chết chỉ là chuyện cơm bửa và chúng chẳng sợ gì cả.
Nếu chúng có thể chết đi và sống lại bên trong cõi vô định còn Y Nguyên không được như vậy, thì quả thật không công bằng chút nào cả. Gã có thể bị giết chết bất cứ lúc nào và chẳng có chuyện sẽ sống lại giống như chúng.
Ở bên ngoài cổng vô định đã bị lắp đầy bởi một đoàn người, kẻ đứng đầu có mái tóc bạc dài đến eo, tay cầm một cây phất trần màu trắng, khuôn mặt nhăn nheo và rất già, già đến mức không thể đoán được tuổi của lão là bao nhiêu. Lão lôi chuỗi hạt ra và chuẩn bị tiến đến cánh cổng và đặt chuỗi hạt vào khe hở. Lão già ấy chính là Nguyên Sâm.
Nhưng một giọng nói ngọt ngào cất lên:
“Khoan đã chứ.”
Giọng nói vừa rồi đã khiến bước chân của Nguyên Sâm ngừng lại. Lão xoay người nhìn chằm chăm tên tóc đỏ đang từ từ tiến lại gần mình, vẻ mặt của hắn giống như được Thiên tử trao cho một giải đặc biệt nào đấy, rất huênh hoang và ngông cuồng. Hắn không phải là tên Huyết Yêu thì còn có thể là ai được nữa. Trên đời này làm gì có tên tóc đỏ nào đáng ghét bằng thần giữ của Huyết Yêu nữa.
Cuối cùng Huyết Yêu và Nguyên Sâm cũng gặp nhau. Huyết Yêu đến kịp lúc, vừa hay ngăn lão thực hiện cái ý đồ mở cổng vô định. Hai kẻ lão làng nhìn nhau, không biết ánh mắt ấy là gì, chỉ biết những tên đằng sau lưng hai người đều cảnh giác với nhau, chỉ sợ nhận được lệnh lại không kịp lao vào đối phương.
Tiểu Bạch không thấy đâu. Hình như nó được Huyết Yêu giao cho nhiệm vụ gì đó, chỉ có mỗi Huyết Yêu và Diệu Khang đến đây. So với lực lượng của Nguyên Sâm đúng là kém hẳn. Bên cạnh Nguyên Sâm có đến năm người chủ chốt: Nguyên Lực, Thu Thuyền và ba kẻ nữa mà Diệu Khang không nhận ra, cùng với đám thuộc hạ trải dài đằng sau lưng.
Nguyên Sâm lầm bầm ra cái tên của Huyết Yêu rồi chẳng nói thêm câu nào nữa. Còn tên tóc đỏ thì đang phê phẩy cái quạt của hắn, cũng chẳng buồn buông ra một lời nào cả, giống như hắn đang đợi lão mở lời trước.
Nguyên Sâm cuối cùng cũng dịu giọng trước:
“Lâu quá không gặp, phong thái của một thần giữ của vẫn như xưa, không thay đổi chút nào cả. Ta thật vui khi được gặp con tại đây.”
Huyết Yêu có ngu mới tin Nguyên Sâm vui khi gặp hắn. Lão hận không thể giết chết hắn thì đúng hơn. Hắn nhìn sâu vào ánh mắt ảm đạm của lão, nhìn vào khuôn mặt nhăn nheo của lão, không ngăn được mà phì cười.
Huyết Yêu vui vẻ đáp:
“Còn phong thái của lão đã già đến nổi ta suýt không nhận ra luôn. Nhìn gò má nhăn nheo kia xem, ta biết cho dù lão rút cạn bao nhiêu máu những đứa trẻ vô tôi đi nữa, thì lão cũng không thể khôi phục dung nhan ngày xưa được.”
Nguyên Sâm khách khí nói, rõ ràng trong lời nói còn chứa cả ám khí:
“Không phải đây đều do con cả ư? Nhớ ngày xưa con đã hạ độc lão như thế nào, vết thương khi ấy vẫn còn ám ảnh lão đến bây giờ đây.”
Huyết Yêu vô tư đáp:
“Chẳng phải do lão tự chuốc lấy ư? Đâu hoàn toàn lỗi của ta cả đâu.”
“Ta nghĩ con không chỉ đến đây nhắc lại chuyện xưa với ta.”
“Người nhắc chuyện xưa là lão. Ta hoàn toàn vô tội.”
Mặc dù hai kẻ kia chỉ đang nói chuyện qua lại rất bình thường, nhưng sát khí của từng câu nói sượt vai qua những kẻ còn lại khiến chúng hoảng sợ. Chúng cẩn trọng nhích càng xa Huyết Yêu và Nguyên Sâm càng tốt.
Nguyên Lực và Diệu Khang bắt gặp ánh mắt của nhau, họ đều nhận ra nhau. Hai kẻ đều căm hận nhìn đối phương như thể thiếu nợ máu của nhau từ lâu. Không ai biết ân oán của họ (trừ Huyết Yêu và Nguyên Sâm), ân oán đã ngấm ngầm bao nhiêu lâu mà vẫn chưa thể giải quyết.
Dù Nguyên Lực mất khả năng nhớ từng khuôn mặt mà y đã gặp thì y cũng chẳng thể nào quên được Diệu Khang, kẻ thù của y. Khuôn mặt đáng ghét của anh ta đã in hằn lên trái tim của y và mối hận ngày xưa đã nuôi sống y bao ngày qua đang từ từ hiện lại trong tâm trí.
Hai người Diệu Khang và Nguyên Lực lặp tức bước ra, đối đầu với nhau. Nguyên Lực là người mở lời trước:
“Lần này, tao sẽ không bỏ lỡ cơ hội giết mày đâu, đồ khốn.”
Diệu Khang cười hớ hớ rồi mới trả lời:
“Câu đó phải là tao nói mới đúng. Hôm nay không phải mày chết thì tao chết vậy.”
Vừa dứt lời cả hai đã lao vào đánh nhau. Nguyên Sâm không ngăn cản, chỉ ra hiệu cho Nguyên Lực đi ra xa một chút, tránh cho lão phải đau đầu bởi âm thanh