Tâm bình thường! Tâm bình thường! Chỉ cần đánh hạ một người một lừa này là có thể áp chế được Chu Hằng, đây là mấu chốt để hắn hóa giải nguy cơ hôm nay, tuyệt đối không thể làm theo cảm tính, bây giờ còn không giết được một người một lừa này!
– Lão khỉ già, tới đánh đi! Con lừa đen vung cây tiên cốt, nóng lòng muốn thử.
Tâm bình thường cái con muội nhà ngươi!
Nhìn con lừa đen mặt mũi đê tiện, Mao Tế Dương làm sao khống chế được, lao thẳng ra, một chưởng đè xuống con lừa.
Vù!
Con lừa đen ném khúc tiên cốt ra đỡ Mao Tế Dương, hô lên: – Lão cẩu, ăn đả cẩu bổng của bổn tọa!
Mao Tế Dương hoàn toàn giận dữ, trước giờ hắn chưa hề gặp loại đối thủ không cần thể diện thế này, đại chiến sinh tử còn không tập trung, lại cứ miệng mồm thối tha!
Thấy con lừa đánh khúc xương tới, hắn cười lạnh, bằng ánh mắt của hắn tự nhiên đoán ra khúc xương bạc kia không phải pháp khí, mà là gãy rời từ trên thân thể hung thú, loại vật này cũng có thể dùng làm vũ khí?
Hừ! Nếu con lừa đê tiện này muốn tự mình chịu chết, hắn làm sao từ chối?
Con tin, có một đứa nhỏ là đủ rồi, cứ giết con lừa đê tiện kia!
Hắn đánh một chưởng lên khúc tiên cốt, trong đầu hiện lên cảnh hắn một chưởng đánh nát khúc xương, chưởng lực phun ra, đập nát bấy con lừa.
Ầm!
Tiên cốt dụng vào bàn tay, phát ra tiếng nổ vang rền, nhưng còn nhanh hơn âm thanh là lực lượng chấn động khủng bố, tràn ra bốn phương tám hướng như thủy triều.
– A….
– Má ơi!
Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên cùng lúc, Mao Tế Dương nhìn tay phải của mình,cái tay đã vặn vẹo kỳ dị, bàn tay phình to, một khúc xương gãy đâm thủng da, máu chảy đầm đìa.
— Tiên cốt cứng cỏi cỡ nào, mấu chốt hơn là đụng phải kích thích mạnh sẽ phát ra lực lượng bên trong để phản kích! Tuy rằng Cổ Viêm đã chết không biết bao nhiêu năm, nhưng dù sao tiên cũng là tiên, ngay cả chỉ còn một phần triệu cũng đủ cho lão tổ Kết Thai Cảnh lãnh đủ.
Mao Tế Dương hétthảm một tiếng, liền phát hiện con lừa đen lại còn kêu thảm hơn hắn, không khỏi chấn động. Hắn là vì bàn tay gãy nát, xương đâm thủng da, nhưng con lừa đê tiện kia kêu gào cái gì?
– Bảo vật của bổn tọa, thiếu chút hỏng rồi! Con lừa đen ôm tiên cốt như bảo bối, còn cọ cọ mặt lên khúc xương. – Còn được, còn được, không bị lão khỉ gian kia làm hỏng!
Mao Tế Dương chỉ cảm thấy một cỗ ác khí trào ra trong lòng, nhất thời thậm chí quên mất tay đang đau, chỉ thấy trong lòng như lửa đốt, hận không thể bầm thây con lừa đê tiện kia!
Trên đời làm sao có thể hèn mọn như thế!
Ngươi không nỡ làm hỏng bảo vật, vậy đừng có lấy ra dùng! Nhưng bây giờ bảo vật kia không bị chút chuyện gì, ngược lại tay của hắn muốn nát, còn có chuyện gì vả mặt hơn thế này?
– Tiện lừa, bổn tọa muốn bầm thây ngươi! Mao Tế Dương hoàn toàn giận dữ, cả người rung lên, khí thế tuôn trào, trên đầu hình thành hư ảnh Giao xà bảy đầu, sau đó Thần chích chuyển động, phun một ngụm máu vào hư ảnh, phụt một cái, Giao xà bảy đầu bỗng mọc ra thêm một cái đầu.
Phụt, lại thêm cái đầu thứ hai!
Cửu Đầu Xà, huyết mạch phản tổ, chiến lực mạnh nhất!
Đây là trả giá tiêu hao Thần chích cực lớn, đạt đến huyết mạch Cửu Đầu Xà thuần khiết nhất viễn cổ xa xưa, trong thời gian ngắn điên cuồng tăng lên lực lượng, cơ bản là vô địch cùng cảnh giới!
Hắn quát lớn, một chưởng đánh ra, chụp lấy con lừa đen.
– Ta quét! Con lừa đen vung tiên cốt đánh tới Mao Tế Dương, tiên cốt khuấy động không gian, hình thành mảnh vỡ vặn vẹo.
Mao Tế Dương bị thiệt một lần, tự nhiên sẽ không đi chọi cứng với tiên cốt, bàn tay vặn vẹo cong vòng như rắn, tựa như không xương, vòng qua tiên cốt thẳng tiến tới ngực con lừa đen.
– Đóng cửa, thả chó! Con lừa đen cười hắc hắc, vô cùng âm hiểm.
Tiểu ăn tạp đã sớm chuẩn bị xong, há miệng thật to, cắn vào tay Mao Tế Dương.
— Đổi lại lúc khác, chắc chắn nó sẽ không hợp tác với con lừa đen, nhưng ai bảo Mao Tế Dương họ Mao, họ Mao đều là tử thù với nó!
Mao Tế Dương sững sờ, hắn tự nhiên nhìn ra cảnh giới của Vương Hà, chỉ là tiểu bối Sơ Phân Cảnh cắn vào tay hắn, tuyệt đối sẽ chấn cho thằng nhóc này thành phấn vụn!
Người chết còn có thể làm con tin hay sao?
Đang lúc do dự, tiểu ăn tạp đã hung hăng cắn xuống, phập một cái, máu tươi văng ra.
– A… Mao Tế Dương vội vàng rút tay về, giơ lên xem, ngón út và áp út đã bị cắn mất một khúc! Hắn đúng là gặp năm hạn, mới nãy bị tiên cốt cắt nát bàn tay, hiện tại lại bị tên ăn tạp siêu cấp gặm luôn cả ngón tay!
Lúc này, trong lòng Mao Tế Dương chỉ có khiếp sợ vô cùng!
Một thằng nhãi con chỉ có Sơ Phân Cảnh lại cắn đứt được hai ngón tay của hắn! Con bà nó đúng là hung thú thượng cổ mà, răng miệng tốt quá đi chứ!
Mao Tế Dương khóc không ra nước mắt, chẳng lẽ hắn đụng phải thái tuế. Con lừa đê tiện kia chỉ có Kết Thai nhị trọng thiên, thằng nhóc này càng không đáng nói, còn bản thân hắn là Kết Thai tam trọng thiên, sau khi triệu hoán huyết mạch viễn cổ, chiến lực vọt thẳng lên cực hạn Kết Thai Cảnh, nhưng làm sao cũng không bắt được một con lừa cùng một thằng nhóc, ngược lại còn chịu thiệt không ít?
Còn có lý trời hay không?
Mắt hắn toát ra hung quang, xem ra thế này còn chưa đủ, hắn còn phải tế ra lực lượng mạnh hơn!
Mao Tế Dương lục trong người lấy ra một viên thuốc, không nhìn tới liền trực tiếp nuốt xuống. “A….” Hắn lập tức phát ra tiếng gào thảm thiết, như đang bị khổ hình, tóc dựng thẳng lên.
– Lừa miệng rộng, hắn làm gì vậy? Vương Hà kỳ quái hỏi.
– Vừa rồi ngươi cắn hắn quá đau, hắn định uống thuốc độc tự sát! Con lừa đen không đáng tin cậy nói.
Xoạt xoạt xoạt, tóc của Mao Tế Dương ào ào rơi rụng, lộ ra cái đầu trụi lủi, sau đó, da tay của hắn co rút, khô quắt, nháy mắt như thành khúc cây khô.
– Đột nhiên bổn tọa có dự cảm không lành!
Con lừa đen lẩm bẩm nói.
———-oOo———-