Không biết Nhan Niệm sẽ ra sao, Nghiêm Nghị sẽ thế nào, cô có hơi mong chờ đấy.
Ngày đó cô gặp Nhan Niệm lần cuối cùng, đánh ả một trận cũng không phải là vì muốn cướp ngọc bội lại, chẳng qua là để động tay động chân trên đó thôi.
Đây là đồ của nguyên chủ, làm gì có chuyện Nhan Niệm mãi mãi hưởng được chỗ tốt của nó chứ.
Cô thẳng thừng nói chân tướng ra, Nghiêm Nghị sẽ không biết được cảm giác bị lừa gạt. Gã bắt buộc phải cảm nhận được cảm giác đau thấu tim gan này.
Tận mắt nhìn thấy ngọc bội biến lại về hình dáng mình đã quen thuộc, chắc hẳn Nghiêm Nghị sẽ khắc sâu trong trí nhớ, ăn một quả đắng.
Càng khiến cho gã hối hận hơn là, người gã nghĩ đã vứt bỏ gã đã chết, còn là tự gã đưa đi chết.
Ha ha, nghĩ đến đó, chắc gã cũng muốn tự mổ ngực mình rồi móc tim ra băm nhỏ.
Đường Quả nheo mắt lại, cười lên. Còn chưa hết đâu, trong căn phòng nhỏ của biệt thự, cô còn để lại cho Nghiêm Nghị rất nhiều “vật kỉ niệm.”
Những vật này đủ để gã nhớ thật lâu.
Người bên dưới cảm thấy lạnh sống lưng. Không có gió sao vẫn lạnh căm căm như thế, giờ còn là mùa hè mà?
Vì sao lại lạnh thế nhỉ?
Bọn họ ngẩng đầu lên, bắt gặp được nụ cười quỷ quyệt của nữ vương bệ hại, cộng với ánh mắt thâm tình của thân vương điện hạ.
Tất cả đồng thanh chửi trong lòng, đậu má.
Hệ thống: [Ký chủ, chân nhân Tử Vân tạo ra được đồ cô muốn rồi.]
“Cái gì thế?” Đường Quả mờ mịt. Mấy năm nay đúng là cô có nhờ mấy người bạn làm giúp không ít thứ, thật sự đã quên béng mất rồi.
Hệ thống quạu, ký chủ hạnh phúc quá nhỉ.
[Hoàn Lương Nhất Mộng.]