Vừa mới dứt lời, bỗng nhiên trên mặt hiện lên vẻ kinh hãi và hoảng sợ.
Năm sáu năm trước, vị đệ đệ nhỏ nhất nhà đang trước mặt còn không thể tu luyện, chỉ là một người thường trói gà không chặt, mà hiện tại sau khi gặp lại, không ngờ đã đến Chân Nguyên Cảnh bát tầng!
Tuy so với mình còn thấp hơn hai tiểu cảnh giới, nhưng khoảng thời gian hắn tu luyện lại ngắn hơn mình khoảng bảy tám năm! Vừa rồi mới gặp mặt, nhưng lại không ngờ nảy sinh điều dị thường.
Dương Uy rốt cục ý thức được vì sao đối phương lại làm cho mình cảm thấy áp lực, thực sự không phải là không hề có nguyên do. Chỉ sợ cho hắn một khoảng thời gian ngắn nữa thôi, một ngày nào đó hắn sẽ vượt qua chính mình!
-Đệ cũng là đến nộp đồ sao?
Dương Chiếu cười khẽ nhìn Dương Khai. Dương Khai khẽ gật đầu, hắn cười khổ nói:
-Không có biện pháp nào khác, gia tộc đã qui định như vậy, thì không thể không đến.
-Ha ha!
Dương Chiếu cười to, thân thiết vỗ bả vai Dương Khai nói:
-Bằng không đệ cho rằng gia tộc làm sao lại cất giữ nhiều thứ như vậy? Toàn bộ đều là do chúng ta trộm cướp ở bên ngoài đưa về.
-Đều là đồ của gia tộc thôi, một ngày nào đó chính các ngươi cũng sẽ phải dùng đến.
Dường như Dương Uy trời sinh mặt lạnh, trong trí nhớ của Dương Khai, y chưa từng cười, ngôn ngữ cũng không nhiều lắm, có vẻ khá nặng nề, nhưng phong cách làm việc rất nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán.
Nghe y nói như vậy, Dương Chiếu và Dương Khai cũng không nói thêm lời nào về việc này nữa.
-Khai đệ có phải muốn tiếp tục hợp tác với hai vị huyết thị đưa đệ về trước kia hay không? Ta thấy bọn họ đối với đệ cũng khá thành tâm đấy.
Dương Chiếu vô tình cố ý hỏi một tiếng.
Dương Khai chậm rãi lắc lắc đầu:
-Có người khác rồi.
Dương Chiếu không khỏi ngạc nhiên, dường như y không ngờ tới hai người mà hắn chọn lại không phải Đồ Phong và Đường Vũ Tiên.
Tuy nhiên Dương Khai cũng không muốn nói tiếp chuyện này. Quay đầu lại nói:
-Ngũ ca đâu rồi, sao lại không thấy Ngũ ca?
Hai người Dương Chiếu và Dương Kháng là anh em ruột, từ trước đến nay như hình với bóng, bình thường chắc chắn sẽ không tách ra.
Dương Uy hừ nhẹ một tiếng:
-Có ta ở đâ dám xuất hiện sao?
Dương Chiếu và Dương Khai liếc nhau, không khỏi rụt cổ một cái, chẳng những Dương Kháng e ngại vị đại ca trời sinh mặt lạnh này, mà dường như tất cả huynh đệ đều cảm kính sợ y.
Nguyên nhân không phải đơn thuần chỉ vì y lớn tuổi nhất.
-Ta đi vào trước.
Dương Uy tiến lên ra hiệu cho hai người, hai tay chắp sau lưng đi vào Trưởng Lão Điện.
Không đầy một hồi, y đã đi ra, bước nhanh rời đi.
Dương Chiếu cười khổ một tiếng:
-Đại ca vẫn như vậy, luôn không thích nói chuyện, mà ngay cả các huynh đệ muốn thân cận với huynh ấy một chút cũng không được.
-Mỗi người có một tính cách.
Dương Khai chậm rãi lắc đầu, kỳ thật hắn cũng khá thích loại người có cá tính như Dương Uy. Không nói lời vô nghĩa, không ướt át dài dòng, có cái gì thì nói cái đó, muốn làm cái gì thì làm, khoái ý vô cùng.
-Nhị ca cũng đi vào trước đi, đệ đợi ngươi thêm lát nữa.
-Được!
Lại qua hồi lâu, Dương Chiếu mỉm cười đi ra, hiển nhiên đối với chuyện trao đổi với Trưởng Lão Điện vừa rồi rất vừa lòng, đợi y đi ra, Dương Khai mới thản nhiên rảo bước tiến lên.
Nhìn thấy Dương Khai tiến vào. Đôi mắt sáng quắc của Dương Trấn theo dõi sát sao không buông tha, đợi hắn đi tới phụ cận, sau khi thi lễ xong mới cười ha hả một tiếng:
-Ta nhớ tiểu tử này, lần trước dùng một bộ Huyền cấp vũ kỹ đổi lây một con Kim Vũ Ưng.
-Vâng.
Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu, lần trước đổi Kim Vũ Ưng cũng là do Dương Trấn viết giấy cho hắn, rồi mới từ Đỗ Thành Bạch nhận Kim Vũ Ưng trở về. Sự việc xảy ra cách đây cũng không lâu, Dương Trấn tự nhiên nhớ rõ.
Vui sướng khi người gặp họa, Dương Trấn nói:
-Hối hận rồi đúng không? Ha ha ha ha! Lúc ấy lão phu cũng biết sau này ngươi nhất định sẽ phải hối hận, một bộ Huyền cấp vũ kỹ, lại dùng để đổi lấy một súc sinh không có tác dụng nhiều. Khoản mua bán này ngươi thua thiệt lớn! Lức đó ngươi có thể đổi được một vị huyết thị đấy!
Dường như có thể nhìn thấy Dương Khai hối hận, lão gia này thật cao hứng.
Dương Khai chậm rãi lắc đầu, bí hiểm mà cười đáp:
-Không hối hận, hơn nữa hối hận cũng không làm nên chuyện gì, chỉ tự rước thêm phiền não.
Dương Trấn hừ lạnh một tiếng, bĩu môi nói:
-Con vịt chết mạnh miệng!
Lão hiển nhiên nghĩ là Dương Khai ra vẻ hào phóng, kỳ thật hối hận đến mức gần não ruột rồi.
-Ta cũng muốn nhìn xem, lần này ngươi có thể mang đến cho ta niềm vui bất ngờ nào nữa đây!
Dương Trấn vẫn khép hai cánh tay trong tay áo như cũ, vẻ mặt không chút để ý,
-Nói coi thử, muốn đổi mấy vị huyết thị?
-Tối đa cũng chỉ có thể đổi hai vị mà thôi, tất nhiên là hai vị rồi!
Dương Trấn cố gắng mỉm cười chậm rãi kiềm chế, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Dương Khai, thần sắc dần dần trở nên nghiêm túc, mà ngay cả những lão già ở bên cạnh, giờ phút này cũng dừng động tác trên tay lại, quay đầu nhìn vể phía bên này.
Trong phút chốc, mọi ánh mắt đều chăm chú dán lên trên người Dương Khai, đám lão già này kinh ngạc một chút, chợt mỗi người đều lộ ra thần sắc hứng thú, bộ dạng nghển cổ lên trông mong thứ gì đó.
Đám công tử của Dương gia rèn luyện ở bên ngoài, nhiều lắm thì hoạt động trong các thế lực nhất đẳng, mà mấy chỗ đó thì tài nguyên cũng không nhiều lắm, những thứ có thể cho đám công tử Dương gia lại càng ít.
Muốn đổi lấy một vị huyết thị, tối thiểu cũng phải có một bộ vũ kỹ công pháp Huyền cấp hoặc là ba bộ Thiên cấp thượng phẩm.
Lần trước Dương Khai đã dùng một bộ Huyền cấp vũ kỹ, lúc này đây hắn lại muốn đổi hai vị huyết thị.
Chẳng phải muốn nói hắn còn có hai bộ Huyền cấp vũ kỹ sao? Hắn làm sao có được?
Đó căn bản là chuyện không thể nào! Vũ kỹ công pháp cấp bậc Huyền cấp nếu nhiều như vậy thì giá trị của nó cũng không cao.
Mọi người trong phòng, đều nghĩ Dương Khai không thể làm được chuyện đó, chỉ khi hắn không rõ quy tắc, nên mới đánh giá cao chính mình.
Một đám người mang dáng vẻ chuẩn bị được xem kịch vui.
Thật lâu, Dương Trấn mới không cho là đúng cười cười, tùy ý nói:
-Nói vật phẩm của ngươi đi, lão phu sẽ đánh giá ngươi có thể đổi lấy hai vị huyết thị hay không.
Dương Khai khẽ gật đầu, từ trong lòng ngực lấy ra hai khối ngọc trắng noãn không chút tì vết, đặt ở trên bàn trước mặt Dương Trấn.
Dương Trấn nhíu mày nhìn hắn một cái, trên mặt hiện ra vẻ không kiên nhẫn, hừ lạnh một tiếng, rút tay đang thọc sâu trong tay áo ra, cũng không thấy hắn có động tác gì, đã cầm một khối ngọc lên, thần thức thấm vào trong đó bắt đầu thăm dò, điều tra.