Thượng Quan Uyển Nhi nhất thời đại quẫn:
– Ngọc Hoàn! Ta lúc nào nói qua lời này, ngươi chớ có nói lung tung. Bằng không buổi tối tỷ tỷ sẽ không kể chuyện xưa cho ngươi nghe nữa.
– Ai nha nha, Tần đại ca, Thượng Quan tỷ tỷ uy hiếp ta kìa!
Dương Ngọc Hoàn cười như chuông bạc:
– Vốn dĩ chính là thế mà, đêm qua ngươi còn nói qua đấy. Ngươi kể cho ta nghe cố sự “Bạch Xà truyện”, ngươi đã nói, nếu như ngươi là Bạch nương tử, cũng muốn chọn một nam tử như Tần đại ca để gả vậy.
Tất cả mọi người khẽ cười một trận, Thượng Quan Uyển Nhi e thẹn đã chạy tới muốn bắt Dương Ngọc Hoàn:
– Tiểu phản đồ! Tiểu phản đồ!
Dương Ngọc Hoàn cười to hì hì, né tránh chung quanh:
– Ai nha nha, ta cũng chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi! Tỷ tỷ tha mạng nha!
Lý Tiên Huệ khẽ nhanh nhẹn tiến đến bên người Tần Tiêu, vẻ mặt ôn nhu như nước tiếu ý:
– Lấy đi, coi như bình thê.
Tần Tiêu cười:
– Có thật không? Làm thế nào ngươi còn cấp bách hơn cả ta vậy, chẳng lẽ nàng cho ngươi chỗ tốt gì?
– Ta coi như là vậy đi.
Lý Tiên Huệ cười nhếch miệng, hiện ra hai bên má lúm đồng tiền nhỏ:
– Nhiều thêm một bạn đánh bài cố định đi!
Mọi người đi vào trong Sở Tiên sơn trang, nhìn thấy Hình Trường Phong và Vạn Lôi đang dẫn các tướng sĩ Đặc Chủng Doanh ở trong rừng liễu tiền viện dựng trướng bồng, khí thế ngất trời nhiệt náo mười phần.
Tần Tiêu suy nghĩ một chút, đi qua đem Hình Trường Phong và Vạn Lôi gọi vào một bên, đối với bọn họ nói rằng:
– Đến nơi đây, tất cả mọi người là huynh đệ một nhà, không cần dựng doanh trướng gì cả. Hậu viện Sơn Trang có trên dưới một trăm gian khách phòng, tạm thời đều tới đó ở lại đi. Mấy ngày nay, ta sẽ tìm đến thợ thủ công, chuyên môn đem một mảnh đất trống phía sau Sơn Trang kia mở ra, coi như là quân doanh và sân huấn luyện.
Vạn Lôi do dự nói:
– Hầu gia, chuyện này không tốt lắm đi sao? Sĩ tốt nào dám cùng gia quyến của đại nhân dàn xếp cùng một chỗ?
Tần Tiêu biết ý tứ của Vạn Lôi, đám người tham gia quân ngũ này đều là quỷ đói trong sắc. Vạn nhất gặp phải chuyện phiền toái gì đó, sẽ không dễ xử lý. Vì vậy nói rằng:
– Các huynh đệ Đặc Chủng Doanh theo ta, có thể nói là ăn đủ khổ sở. Hiện tại đều là đường đường bát phẩm kỵ úy, sao có thể nào giống như sĩ tốt bình thường để đãi ngộ đây? Ta không phải còn thực ấp trăm hộ sao, tốt xấu cũng là thành chủ. Thuộc hạ cũng có mấy trăm bách tính tương đương với sản nghiệp tư nhân của ta. Ngày mai ta phải đi tìm Giang Châu Thứ Sử Hà Khai, để hắn an bài cho những người này mỗi người nạp một phòng thất thất, để cho bọn họ an tâm ở lại. Sẽ không quá mức nhớ nhung quê nhà. Vả lại ta ở chỗ này tất cả chi phí tiêu dùng đều do Giang Châu phủ chi trả. Hà Khai cũng không dám không nể mặt mũi của ta.
Hình Trường Phong và Vạn Lôi hai người đều vui mừng nói:
– Hầu gia ân trọng như núi!
Tần Tiêu đặt tay trên đầu vai nhị tướng, cùng với bọn họ hướng chính cư đi đến:
– Vạn Lôi, ngươi tại Nhạc Châu đã có gia thất. Ở đây cũng không ngại dàn xếp một phòng đi. Để ta lo lắng chính là Trường Phong. Ngươi cũng đã già hơn không ít, thế nào vẫn không có cưới thê tử đây?
Hình Trường Phong xấu hổ cười:
– Trường Phong mỗi ngày chỉ suy nghĩ luyện võ. Sự tình khác còn thật chưa có tính toán qua đấy. Trước đây khi làm bộ đầu cũng từng có người đến đề thân, đều nhất nhất cự tuyệt.
Tần Tiêu cười nói:
– Vậy ngươi có nhớ nhung cô nương nào không?
Hình Trường Phong không có ý tứ cười, trầm mặc không nói.
– Đó chính là có đúng không?
Hình Trường Phong gật đầu:
– Là có. Bất quá, đã có vài năm không gặp mặt rồi.
– Ai?
– Sư muội của ta…
Hình Trường Phong cực không có ý tứ cười:
– Chính là…nữ nhi của Đại Chú Kiếm Sư, dị thuật kỳ nhân Kim Lương Phượng kia.
– Nói như vậy, ngươi là nhất kiến chung tình không thể quên được a!
Tần Tiêu cười nói:
– Bất quá, chuyện này đều đã qua vài năm rồi. Nàng khẳng định đã lập gia đình sinh con. Nghĩ không ra, Trường Phong vẫn là một kẻ si tình a!
Vạn Lôi cũng cười cũng, Hình Trường Phong vẻ mặt đỏ bừng xấu hổ nói rằng:
– Hầu gia, Vạn tướng quân, mau mau đừng cười ta nữa. Việc này, ta đúng là cho tới bây giờ vẫn chưa có nói qua với ai. Thực sự là xấu hổ!