Có sự chi viện của Thiên Lang Đường, Tây Môn Kiếm và Bạch Vỹ không cần ra tay nữa! Thấy Đông Phương Hạ ôm thi thể của một anh em, Tây Môn Kiếm như bị đâm một nhát đao vào tim! Anh em tử sĩ chết một người là ít đi một người! Tối qua tổn thất năm mươi anh em của Thiên Lang Đường, Tây Môn Kiếm đã đủ đau lòng rồi, bây giờ lại…
Khi Tây Môn Kiếm nhìn thấy con mắt của cậu chủ nhà mình vằn tia máu đỏ, anh ta tiến lên định nhận lấy thi thể của anh em của mình, không ngờ Đông Phương Hạ lại lắc đầu!
“Để tôi ôm thêm một lúc!”
Giọng của Đông Phương Hạ trở nên khàn khàn, nói xong, nước mắt sắp rơi xuống!
“Cậu chủ, đừng buồn! anh em tử sĩ “đi” rồi. Nhưng cậu ấy đi rất vui vẻ, có thể chết vì cậu chủ, đây là vinh dự của cậu ấy”, Tây Môn Kiếm nói xong, khóe mắt cũng ươn ướt.
“Chết tiệt…”
Sắc mặt của người Nhật dẫn đầu dữ tợn, bọn chúng đến Yên Kinh vài ngày rồi, vẫn luôn thăm dò tin tức và hành tung của Huyết Lang Lang Quân, tự nghĩ rằng thân phận chưa từng bị lộ, nhưng Huyết Lang làm sao biết họ là người của nhóm Sakura Yamaguchi-gumi.
Tên nhóc trước mắt, theo như bang chủ Tào Bang nói, là người đã giết người của mình, phá hỏng giao dịch, dẫn đến Yamaguchi-gumi tổn thất một món tiền không nhỏ! Bây giờ bị chửi là “rác rưởi”, đám người nước Nhật nổi giận ngút trời, tay cầm đao võ sĩ, ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm Đông Phương Hạ, thấy Thiên Lang Đường nhiều anh em như vậy những không sợ!
Đông Phương Hạ thấy vậy, con mắt sâu u tối nheo lại, hừ một tiếng nói: “Đồ lùn! Nhóm Sakura chúng mày muốn giết tao, tao sẽ không cho chúng mày cơ hội này. Món nợ này, sau khi chúng mày chết, tao còn trả gấp đôi!”
Đông Phương Hạ nói xong lùi lại mấy bước, anh em tử sĩ lập tức bảo vệ Đông Phương Hạ.