Đồng dạng là tân nương đại hôn ngày thứ hai tiến cung bái kiến Đế hậu, nàng ta khắp nơi cẩn thận, chỉ sợ đi sai một bước, nhiều một câu không nói, nhiều một sự kiện không làm, được đến lại chỉ là một câu đánh giá đoan trang ổn trọng của Hoàng Hậu.
Đoan trang ổn trọng? Phóng mắt trong cung ngoài cung, không thiếu nhất chính là đoan trang ổn trọng.
Yến Vương phi thật là to gan lớn mật, lần đầu tiên tiến cung liền dám làm chuyện khác người như thế, cố tình còn để nàng làm thành, được Đế hậu thưởng thức, còn được vòng tay Lăng Tiêu mà ngay cả Thái Tử Phi đều không có.
Vòng Lăng Tiêu là một đôi, một cái cho Yến Vương phi, một cái khác tất nhiên sẽ để lại cho Phúc Thanh công chúa.
Tuy rằng không ai dám nói rõ được vòng tay Lăng Tiêu biểu thị tương lai sẽ làm Hoàng Hậu, nhưng dấu hiệu tốt như vậy ai không mà muốn đâu. Nàng ta thấy cái vòng tay này còn khó chịu như thế, cũng không biết tâm tình Thái Tử Phi sẽ như thế nào.
Nghĩ đến căn dặn của Tề vương trước khi tiến cung, Tề Vương phi chỉnh đốn tốt tâm tình, thân mật kéo tay Khương Tự: “Nghe nói đôi mắt công chúa là Thất đệ muội chữa khỏi ——”
Câu nói kế tiếp bởi vì động tác né tránh hết sức rõ ràng của Khương Tự mà dừng lại.
“Ta không có thói quen cùng người không quen thuộc tứ chi chạm nhau.”
Một câu của Khương Tự làm mặt Tề Vương phi nóng lên, cố tình ở loại trường hợp như vậy phát tác không được, đành phải ngượng ngùng nói: “Là ta đường đột.”
Khương Tự cười cười, không hề nói tiếp.
Đối phó với loại người như Tề Vương phi, nói khó cũng khó, nói dễ cũng rất dễ.
Tề Vương phi gắng đạt tới làm một Vương phi không thể bắt bẻ, thời thời khắc khắc đều phải bảo trì đoan trang rộng lượng, cho dù có nói lời mạo phạm nghe xong cũng muốn rộng lượng cười cười.
Từ đáy lòng nàng hy vọng thói quen này của Tề Vương phi sẽ tiếp tục được giữ vững.
Người lục tục tới, có vài người tự cao rụt rè, một đôi mắt lại thỉnh thoảng ngó hướng Khương Tự bên này, cũng có vài người thoải mái hào phóng đi tới, hỏi thăm chuyện Khương Tự chữa khỏi đôi mắt của Phúc Thanh công chúa.
Trong khoảng thời gian ngắn Khương Tự thành tiêu điểm chúng tinh phủng nguyệt, Tề vương phi bên cạnh càng có vẻ không người hỏi thăm.
Tề Vương phi hàm dưỡng cũng đủ, trên mặt nửa điểm không lộ thanh sắc, chỉ cười một tiếng với Vinh Dương trưởng công chúa dắt theo nữ nhi đi vào đại điện ở xa xa, xem như chào hỏi qua.
Vinh Dương trưởng công chúa là dưỡng nữ của Thái Hậu, càng là muội muội thân cận nhất của Cảnh Minh Đế, trường hợp như vậy trước nay không thể thiếu. Mà Thôi Minh Nguyệt bởi vì hứa cho Tương Vương, khoảng thời gian trước trốn tránh không thể gặp người cũng trôi qua.
Vinh Dương trưởng công chúa liếc mắt một cái liền trông thấy Khương Tự, ánh mắt sắc bén như đao.
“Mẫu thân ——” Thôi Minh Nguyệt thấp giọng kêu lên.
Mẫu thân này của ả tính tình không đủ ổn trọng, đối đãi với người bình thường tức một chút thôi đều không nhịn được.
Làm Khương Tự khó coi ả đương nhiên vui lòng, nhưng lại không phải hiện tại. Trước khi thuận lợi trở thành Tương Vương phi, ả không muốn lại gây ra bất luận sự tình gì.
Nghe nữ nhi thấp giọng gọi, Vinh Dương trưởng công chúa thu hồi tầm mắt, phất tay áo đi về hướng của chính mình.
Thôi Minh Nguyệt ngồi xuống bên người Vinh Dương trưởng công chúa, lướt qua bóng người trùng điệp nhìn về phía Khương Tự.
Đây là một đối thủ đáng giá ả coi trọng, ngẫm lại tương lai thật đúng là chờ mong.
“Hoàng Thượng giá lâm, Hoàng Hậu nương nương giá lâm, Phúc Thanh công chúa đến ——”
Theo một tiếng hét to của nội thị, trong điện mọi người lập tức đứng dậy.
Cảnh Minh Đế cùng Hoàng Hậu dắt tay đi vào, phía sau đi theo một người thiếu nữ áo lục.
Lực chú ý của mọi người lần đầu tiên không đặt ở trên người tôn quý nhất thế gian này, mà đều đồng loạt nhìn về phía Phúc Thanh công chúa.
Đều nói Yến Vương phi chữa khỏi đôi mắt cho Phúc Thanh công chúa, là thật sao?
Cảm thụ được vô số đạo ánh mắt, Phúc Thanh công chúa hơi thẳng sống lưng.
Lần đầu đối mặt với đánh giá của nhiều người như vậy, nói không khẩn trương là giả. Nhưng nàng là đích công chúa, lại là lần đầu tiên hiện thân trước mắt người khác sau khi đôi mắt khỏi, nếu như yếu khí thế vứt là mặt mẫu hậu.
Nàng mù nhiều năm như vậy, làm mẫu hậu thừa nhận không biết bao nhiêu lời gièm pha đàm tiếu, hiện giờ sao có thể lại làm mẫu hậu mất mặt được?
Phúc Thanh công chúa nhớ tới lời bà vú nói: “Công chúa nếu khẩn trương, không bằng cứ lạnh mặt, như vậy người khác đoán không ra tâm tư của ngài, đối với ngài liền chỉ có kính sợ.”
Lạnh mặt không khó làm, vì thế Phúc Thanh công chúa xuất hiện ở trước mặt mọi người chính là dáng vẻ lạnh như băng sương.
Khương Tự nhẹ nhàng nhướng mày.
So với thiếu nữ mềm mại xinh xắn ngày ấy, Phúc Thanh công chúa trước mắt tựa như đổi thành người khác.
Đang nghĩ như vậy, Phúc Thanh công chúa đột nhiên nhìn qua, ngọt ngào cười với nàng.
Mọi người nhất thời lại một lần nữa quay tầm mắt về phía Khương Tự.
Phúc Thanh công chúa thân cận Yến Vương phi như thế, xem ra nghe đồn là sự thật!