An Tâm nháy mắt mấy cái.
Dương Thần suy nghĩ một chút, cười nói:
– Cũng phải, có tấm biển hiệu Christine kia, bọn họ không chừng đều chen chúc đến để được tiếp cận, lại cùng đứng trên bục với cô gái kia, toàn bộ Thiên hoàng thiên hậu Trung Hoa có vẻ như cũng không bỏ qua cơ hội kia.
Hai mắt An Tâm tràn đầy hưng phấn:
– Ông xã, làm sao ngay cả Christine anh cũng biết chứ? Hiện tại cô ta nổi tiếng khắp thế giới, giống với Michael năm đó. Cô ấy là thần tượng của em đấy. Trước kia lúc ở Pháp, có lần đúng lúc cô ta tham dự tuần lễ thời trang Paris, em chờ một ngày một đêm, vậy mà cô ta lặn mất, lúc đó làm em tức chết.
– Đợi cô ta đến đây, anh sẽ gọi cô ta đến trước mặt em, để cho bảo bối An Tâm của anh ôm cho đủ, hôn cho đủ.
Dương Thần hiên ngang lẫm liệt nói.
An Tâm cười:
– Ôm một cái thì có thể, hôn thì thôi, ông xã anh không ghen sao?
– Anh ghen để làm gì? Chứng kiến Christine kia xấu hổ, với anh mà nói là việc đáng vui.
Dương Thần bĩu môi nói.
An Tâm chớp chớp mắt:
– Ông xã, anh không cần tức giận, thực ra em cảm thấy rất kỳ lạ, người như anh, rõ ràng thân thuộc với Christine đến mức vừa mời là cô ta liền đến Trung Hoa, làm sao có thể bỏ qua một Christine đẹp như vậy mà không làm gì đó chứ, ngược lại giống như có thù oán gì với cô ta vậy?
Dương Thần giơ tay nhéo má An Tâm,
– Em nói người đàn ông của em như vậy sao? Christine rất đẹp, nhưng anh tuyệt đối không có hứng thú. Nguyên nhân cụ thể không thể nói. Tóm lại em đừng hỏi anh chuyện đó nữa.
An Tâm lè lưỡi, không nói thêm nữa.
Dương Thần nhìn đồng hồ báo thức treo trên tường, màu sắc rực rỡ và tinh xảo, đã tới giờ ăn trưa rồi, nói với An Tâm:
– Đi, đi xuống lầu gặp Tuệ Lâm, kêu cô bé cùng mình ăn cơm.
An Tâm mềm mại gật gật đầu, đứng dậy thụ dọn bàn làm việc.
Từ lúc vào công ty đến bây giờ đã được hơn một tuần, gần cuối tháng hai, An Tâm cũng đã quen với hoạt động thường ngày của công ty.
Và các tình huống xung quanh Dương Thần, An Tâm cũng đang cố gắng quen thuộc. Đương nhiên rồi, kể cả những người bên cạnh Dương Thần.
Ngoại trừ sau lần đầu tiên gặp Lâm Nhược Khê, có thiện cảm không tốt với Lâm Nhược Khê, thì tương đối hòa hợp đối với những người khác quanh Dương Thần .
Nhất là Mạc Thiện Ny và Lưu Minh Ngọc, hẹn nhau đến văn phòng của Dương Thần cùng lúc, sau khi làm quen với An Tâm thì cả ba rất hay đi cùng nhau.
Dương Thần cũng không biết mấy người phụ nữ này rốt cuộc hiểu nhau như thế nào. Nhưng chỉ cần không phải là Lâm Nhược Khê gặp An Tâm là tốt rồi, liền mấy ngày không để ý gì đến mình, Dương Thần vui vẻ để cho các cô hiểu rõ nhau hơn.
Có quan hệ tốt nhất với An Tâm, phải kể tới Tuệ Lâm. Không nói đến là ở chung công ty, suy nghĩ của Tuệ Lâm là đơn giản nhất. Hơn nữa tính tình lại rất trẻ con.
An Tâm cũng giống như đứa trẻ, suy nghĩ quái đản và nghịch ngợm, đã đi qua rất nhiều nơi, nhìn thấy rất nhiều thứ thú vị. Mỗi khi An Tâm và Tuệ Lâm ở cùng một chỗ, nói không hết chuyện, luôn mang cô bé Tuệ Lâm kia ra trêu, hai mắt lại tràn đầy khát khao. An Tâm cũng cực kỳ nhiều thành tích.
Buổi trưa trong ngày đi làm, Dương Thần đã dẫn theo hai cô gái ra ngoài ăn trưa. Không phải là đồ ăn trong công ty không tốt, chỉ là nhân viên giải trí Ngọc Lôi khi đi ăn cơm sẽ phải đi qua phòng của chủ tịch, rất có khả năng sẽ chạm mặt Lâm Nhược Khê.
Nếu trước kia chỉ dẫn Tuệ Lâm đi thì không sao, nhưng hôm nay dẫn theo cả An Tâm, bằng với đi khiêu chiến sự nhẫn nại của Lâm Nhược Khê, Dương Thần cũng không có cái dũng khí ấy.
Đi vào phòng thu âm dưới lầu, Dương Thần cùng An Tâm tiến vào cửa phòng, không thấy Tuệ Lâm cố gắng luyện tập chuyên nghiệp về ca xướng kỹ xảo và sự hiểu biết về âm nhạc như thường ngày, mà là một người ngồi yên lặng trên ghế, cúi đầu, hai bàn tay trắng nõn dùng sức vặn vào nhau, giống như là đang phải chịu đựng cái gì đó.
Dương Thần nhíu mày, đi tới phía trước, hỏi:
– Tuệ Lâm, em làm sao vậy? Khó chịu ở đâu sao?
Theo lý thuyết thì sức khỏe của Tuệ Lâm không tầm thường, bệnh đau đầu cơ bản là không có.
Bỗng nhiên Tuệ Lâm ngẩng đầu, mặt đầy nước mắt, khóe mắt hơi sưng đỏ.
Dương Thần và An Tâm đều ngẩn ngơ, không biết tại sao Tuệ Lâm lại khóc như vậy.
– Anh Dương…
Tuệ Lâm hỏi:
– Ông nội của em…Ông có phải là đã qua đời rồi không?
Dương Thần ngạc nhiên, còn An Tâm thì giật mình, nhìn Dương Thần nghi ngờ.
Sau khi Dương Thần suy nghĩ một chút, ra hiệu cho An Tâm đi ra ngoài trước, An Tâm hiểu ý, biết Dương Thần muốn cùng Tuệ Lâm nói chuyện một mình, liền đi ra.
– Em nghe ai nói?
Dương Thần hỏi.
Tuệ Lâm khóc nức nở nói:
– Bà nội vừa mới đem ông Áo Xám tới. Bà nội nói… ông nội bị người xấu hại, bà phải về Yến Kinh đứng ra lo liệu, nói em tạm thời đợi ở đây, ngoan ngoãn nghe lời anh…
Dương Thần nhíu mày, Vân Miểu sư thái nói như vậy, chắc chăn là không muốn Tuệ Lâm biết ông nội mình đã gây ra chuyện gì. Chuyện gì cũng có nguồn gốc của nó, mình là cái gì cũng không biết, nghe theo ý bà ấy.
– Đúng vậy! Ông nội em mất, anh sợ em đau buồn nên không nói cho em biết.
Dương Thần gật đầu nói.
Bị tên “Hồng Mông” Lăng Hư Tử đưa đi, coi như “Đã chết” cũng không có gì khác nhau.
Tuệ Lâm xác nhận lại tin tức này, nước mắt một lần nữa lại tuôn như mưa.
Tuy từ nhỏ không được ở bên cạnh Lâm Chí Quốc, nhưng đối với Tuệ Lâm mà nói, ông nội là ông nội, người thân là người thân, ngay lập tức cô khó có thể chấp nhận được sự thực như vậy.