Nhìn thấy nàng, Quân Tiểu Ao liền lên án nói: “Hỗn đản Quân Trì, cư nhiên ngụy trang thành bộ dáng của ta, còn cùng Phiêu Phiêu khanh khanh ta ta, quả thực là không biết xấu hổ!”
Nói xong, hắn liền bổ nhào vào trong ngực Vân Phiếm Phiếm làm nũng: “Đã lâu không gặp Phiêu Phiêu, Tiểu Ao rất nhớ Phiêu Phiêu a.”
Đại khái là bình thường ở cùng Quân Trì quen rồi, hiện tại biến thành Quân Tiểu Ao, bị sự bán manh tương phản cực mạnh của hắn làm cho có chút chống đỡ không nổi.
Chuyện đi dạo phố kế đó liền trực tiếp bị Quân Tiểu Ao chiếm lấy.
Nàng bồi hắn đi dạo cả một ngày.
Sau khi hồi cung lại bồi Quân Tiểu Ao ăn cơm.
Buổi tối khi hai người nằm ở trên giường, Quân Tiểu Ao đột nhiên hỏi nàng: “Kỳ thật Phiêu Phiêu thích Quân Trì đúng không?”
Quân Trì xuất hiện sớm hơn hắn, người nàng nhìn thấy đầu tiên cũng là Quân Trì.
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng Quân Tiểu Ao rất rõ ràng, Quân Trì mới là chủ nhân của thân thể này.
Hắn cảm thấy Quân Trì là một người nhu nhược, rồi lại hiểu ra, chuyện gì hắn ta làm đều có sự thừa nhận của hắn.
Hắn thích nàng, cũng là vì cảm nhận được nội tâm của Quân Trì.
Không có người nào rõ ràng hơn hắn, Quân Trì có bao nhiêu thích nàng.
Tuy rằng những cái thích đó đều bị hắn ta đè ở dưới đáy lòng, nhưng một khi đã lên men thì sẽ chẳng thể vãn hồi, cho dù có biến thành hắn đi nữa thì hắn cũng có thể cảm nhận được loại tâm tình mãnh liệt này.
Ngay sau đó chính là sự khủng hoảng thật lớn.
Bởi vì hắn đã có một khoảng thời gian dài không xuất hiện.
Cái này cũng đồng nghĩa với việc, Quân Trì càng lúc càng giống người bình thường.
Hắn ta bắt đầu có hỉ nộ ái ố, sẽ lo được lo mất, có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, hắn ta cũng sẽ rất bình thản làm nũng với nàng.
Đến lúc đó, sự tồn tại của Quân Tiểu Ao sẽ không còn cần thiết nữa, Quân Trì sẽ biến thành một sự tồn tại hoàn chỉnh hơn.
Nhưng là hắn rất cao hứng, hắn sẽ lấy một phương thức hoàn mỹ hơn để thích nàng, cho dù hắn đã sắp biến mất rồi.
Vân Phiếm Phiếm nhìn chằm chằm hai mắt hắn, giống như muốn nhìn thấu nội tâm của hắn.
Nàng nói: “Tiểu Ao, mặc kệ là ngươi hay là Quân Trì, hai người đều là một người, ta không có khái niệm thích ngươi hơn hay là thích hắn hơn, ngươi chính là hắn.”
Quân Tiểu Ao tươi cười chua xót, lại vô cùng thỏa mãn: “Ừm, ta chính là hắn, cho nên ta cũng rất thích nàng.”
Hắn sẽ không biến mất.
Bởi vì nàng cũng thích mình.
Thời điểm Quân Trì tỉnh lại, cả mặt đều biến đen.
Hắn có ký ức của Quân Tiểu Ao, cho nên hắn biết Quân Tiểu Ao đã làm những gì.
Tiểu tử kia cư nhiên lại xuất hiện một lần nữa, lại còn đi dạo phố cùng nàng.