Thịnh Thế cũng không đi nhìn mẹ Thịnh, mà một mình trống rỗng đi xe đến quảng trường “Thập Lý Thịnh Thế”, nơi này còn chưa chính thức khai trương, anh tới một người cũng không có, hoàn toàn yên tĩnh, khắp nơi đều là nhà cao tầng mới xây, xem ra khí thế cũng hào hùng, anh ngừng xe lại ở đầu đường, một mình đi, hai bên con đường chỉ có vài chiếc đèn mờ ảo, anh đi thẳng đến quảng trường, ánh đèn mới sáng rõ.
Có tượng tiên nữ đứng bên trong cầu nguyện, cắm đầy hoa hồng đỏ, tất cả nước đều phun thành dòng ra ngoài, bởi vì thiết bị ánh sáng nên dòng nước hiện lên nhiều màu sắc khác nhau.
Phía sau đó là dòng thác nước chảy róc rách, đèn đằng sau thác nước sáng bập bùng mấy chữ, không ngừng thay nhau hiện lên.
Sở Sở, I LOVE U.
Anh ngồi ở bên đài phun nước, nhìn mấy chữ kia, không ngừng thoáng hiện, cả người anh từ từ chán nản.
Anh thấy mình không được tự nhiên, anh có nhiều bạn gái như vậy nhưng anh đều không có nói được một câu ngọt ngào nào, những cô gái đó hỏi anh, anh Thịnh em có xinh đẹp không, anh chỉ giả dối lừa gạt không nói một câu, từ trước đến giờ chỉ cười giễu cợt nói, em có thấy ghê tởm hay không?
Cho nên, anh càng ngông cuồng hướng về những người phụ nữ kia nói anh yêu em, mãi mãi đến biển cạn đá mòn.
Nhưng, thế nhưng anh muốn nói với Sở Sở, nhưng anh lại cảm thấy làm những thứ như vậy giống như kiểu cách, anh có chút ngượng ngùng không muốn Quý Lưu Niên và Hạ Phồn Hoa đến giúp đỡ, vì vậy mà tất cả nơi này đều một mình anh chuẩn bị, cầu nguyện bên hoa hồng chính là bản thân anh cắm vào một đóa hoa hồng, dòng chữ ánh đèn đằng sau thác nước đều là do anh tự mình thiết kế.
Thậm chí, ngay cả lời thổ lộ anh muốn nói với cô, anh đều suy nghĩ luyện tập thật lâu, anh hướng về phía gương, luyện tập không biết bao nhiêu lần mới để cho mình không đỏ mặt, sẽ không bởi vì không được tự nhiên mà nói không nên lời.