Làm điệu bộ với Bặc Hi Trí, Huyền Thiên dùng âm thanh âm trầm nói.
– Ngô tiên sinh.
– Ngô tiên sinh, tại sao ngài quay về?
Trong lầu Địch Liệt Viêm cả kinh, trong lúc đó âm thanh hét lên:
– Không đúng, Ngô tiên sinh không phải âm thanh như vậy…
Chính vào lúc này Bặc Hi Trí đã sớm làm tốt công tác chuẩn bị, chân nguyên ngưng tụ thành một trường thương dài hơn mười thước, đâm một thương thật mạnh vào nơi Địch Liệt Viêm lên tiếng.
Bặc Hi Trí xuất thân từ tông môn ngũ phẩm, đồng dạng có tu vi Địa giai cảnh nhị trọng, thực lực so với Địch Liệt Viêm chỉ mạnh không yếu, trong lúc này ra tay đánh lén Địch Liệt Viêm khó lòng phòng bị, trong khoảng khắc cửa sổ lầu các bị nát bấy, một thanh trường thương chân nguyên lập tức đâm vào Địch Liệt Viêm.
Địch Liệt Viêm chấn động, thân ảnh lúc này tránh qua một bên, dùng hết lực lượng mới khó khăn lắm tránh qua một kích của Bặc Hi Trí.
Bành bành – – Âm thanh nổ tung vang lên.
Một là Địch Liệt Viêm đánh vỡ vách tường lao ra khỏi lầu các, hai là trường thương chân nguyên của Bặc Hi Trí đánh tan tường lầu.
Một bóng đen đánh qua Địch Liệt Viêm, dường như sớm chuẩn bị đã lâu rồi, thời gian đắn đo vừa đúng, Địch Liệt Viêm vừa mới từ trong lao ra thì móng vuốt của Tiểu Hổ đã tới trước mặt của hắn.
Nguy cơ tử vong bao phủ, lực công kích của Tiểu Hổ còn đáng sợ hơn Bặc Hi Trí rất nhiều, nếu bị đánh trúng đủ để lấy mạng Địch Liệt Viêm.
Thực lực của Tiểu Hổ cũng đã vượt qua võ giả Địa giai cảnh nhị trọng, hiện tại ăn cường giả Địa giai cảnh nhị trọng đỉnh phong là Ngô tiên sinh, thực lực càng cường đại.
Trong lúc vội vàng hai tay của Địch Liệt Viêm khẽ động, chân nguyên tụ vào hai tay, tay trái thành đao chém thẳng , tay phải thành kiếm vót ngang, ngăn cản hai móng vuốt sắc bén của Tiểu Hổ đánh tới.
Địch Liệt Viêm khẩn cấp phản ứng, sao có thể chống được Tiểu Hổ chuẩn bị mười phần đánh một kích toàn lực?
Hai tiếng nổ trầm thấp vang lên, trường đao và cự kiếm bằng chân nguyên sụp đổ.
Hai móng vuốt hổ tiến quân thần tốc, đánh lên lồng ngực của Địch Liệt Viêm.
Một ngụm máu tươi từ trong miệng của Địch Liệt Viêm trào ra ngoài, mặc dù có chân nguyên hộ thể nhưng hắn vẫn bị đánh trọng thương, lồng ngực lưu lại một vết hổ ấn, vào thịt ba phần, máu tươi chảy ròng.
– Người dám cấu kết với Luyện Huyết Tà Giáo, chết!
Âm thanh của Huyền Thiên lạnh lùng vang lên, Phá Vân Kiếm trong chốc lát đã sáng lên, hắn một bước đi về phía trước, trên mặt đất lưu lại dấu chân thật sâu, trong chốc lát xông tới bên người của Địch Liệt Viêm.
Kiếm quang như sao lóng lánh, trong nháy mắt Huyền Thiên liên tục đâm ra trăm kiếm, mà trăm kiếm này không có lộ tuyến cô định, đều là Huyền Thiên tùy ý đâm ra, chính là Diệt Thần Thức trong Tuyệt Ảnh Kiếm Pháp, công thủ nhiều mặt, ý tới kiếm tới.
Nếu dùng kiếm thuật tinh diệt trong công có thủ, trong thủ có công, hơn nữa tốc độ nhanh đến cực điểm, như lưu tinh hiện ra.
Địch Liệt Viêm đã bị một trảo của Tiểu Hổ đánh bị thương không nhẹ, lúc này làm sao đỡ được kiếm thuật?
Tuy hắn ngưng tụ chân nguyên thành binh khí, toàn lực ngăn cản, tiếng vang đùng đùng vang lên, toàn thân cao thấp có hơn mười miệng vêt thương, trong chốc lát vết thương chồng chất, hóa thành một huyết nhân, trong miệng phun máu phong lên cao.
Đột nhiên một đạo ánh sáng lóe lên trước mặt Địch Liệt Viêm, là đây là bảo khí trường thương, đâm thẳng vào ngực của hắn.
Vệ Song Lâm cũng ra tay rồi, phát động một kích cuối cùng.
Địch Liệt Viêm vốn tập kích Bặc Hi Trí, tay chân của hắn luống cuống, sau đó bị Tiểu Hổ phục kích, bị thương không nhẹ, sau đó bị Huyền Thiên đâm hơn mười kiếm, bản thân đã bị trọng thương cho nên liều mạng chạy trốn, làm sao có thể chống lại một thương cuối cùng của Vệ Song Lâm?
Vệ Song Lâm là võ giả Tiên Thiên cảnh thập trọng, thực lực cũng không yếu, một thương đâm ra cũng có thế như lôi đình, trong chốc lát đâm trúng ngực của Địch Liệt Viêm.