Nghiêm Mặc căn bản không trông mong gì Mộc Thành sẽ đưa nhân tài ưu tú đến, ba người này hắn cũng khá là hài lòng, nhất là Mộc Thực, có lẽ năng lực của Mộc Thực ở Mộc Thành không có gì hiếm lạ, nhưng Cửu Nguyên thì hiếm lạ nha, Cửu Nguyên hiện giờ cực kỳ thiếu người có khả năng trồng trọt —— Nguyên Chiến lúc này chỉ phụ trách tạo một ít cây non và nghiên cứu chất đất thích hợp cho những cây đó. Mà có Mộc Thực, lương thực, rau dưa, trái cây và bông của Cửu Nguyên, sản lượng ít nhất cũng phải tăng gấp bội.
Nghiêm Mặc bảo ba người tới đây, lần lượt bắt mạch cho bọn họ.
“Các anh thề đi, ba mươi năm sau, các anh sẽ là chiến sĩ bảo hộ của Cửu Nguyên. Chỉ cần các anh trung thành với tôi và Cửu Nguyên, tôi cũng sẽ không bạc đãi các anh.”
Ba người Tùng Kinh và Mộc Chùy đồng thời quỳ một gối xuống thề với Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc chờ bốn người thề xong mới mỉm cười, nói: “Tuy vấn đề về thân thể của mỗi người các anh khá nghiêm trọng, nhưng không phải hoàn toàn không có cách giải quyết, chẳng qua tôi cần có thời gian chuẩn bị, muốn tế thần thì phải trả một cái giá lớn.”
Bốn người mừng như điên! Bọn họ tới đây kỳ thật ít nhiều gì cũng ôm tâm tư có lẽ Nghiêm Mặc sẽ chịu tế thần cứu bọn họ. Chiến sĩ cấp mười… có lẽ thật sự không phải giấc mộng hão huyền!
“Các anh ngồi ở tầng thứ hai đi, tiếp theo đến phiên tôi thực hiện lời hứa của mình.” Nghiêm Mặc giơ tay: “Tùng Châm, anh qua đây.”
Phía bên phải của tầng thứ hai lại xuất hiện thêm vài chiếc ghế nữa.
Tùng Châm đi đến gian đất trống ở tầng thứ hai.
Lúc này Đỉnh Việt đã ra đề cho Mộc Thành, yêu cầu tư tế Mộc Thành cứu sống một nô lệ.
Nghiêm Mặc không nhìn về phía Đỉnh Việt, người Đỉnh Việt kêu một nô lệ ra, Tri Xuân nắm miệng nô lệ kia, không biết hắn làm gì mà rất nhanh sau đó nô lệ kia đã kêu la thảm thiết rồi ngã xuống.
Tùng Sinh bước ra kiểm tra nô lệ kia, một lúc lâu sau, mày nhìu chặt mà trở về ghế.
Bên cạnh thành chủ Mộc Thành có một cô gái xinh đẹp với thân thể thướt tha, nhìn không ra tuổi tác, ở ấn đường của cô có ba ấn ký hình phiến lá xanh, mái tóc cô xanh biếc và dài tới tận gót chân. Hai mắt cô sáng ngời, y phục trên thân cũng làm từ lá cây, nơi đầu vai còn điểm vài đóa hoa vàng đáng yêu.
Cô gái nghe Tùng Sinh thuật lại xong, tay nhẹ giương lên, một cành cây xanh biếc vươn ra, quấn lấy nô lệ đang nằm trên đất.
Một lát sau, cô thu cành cây lại, khẽ mở đôi môi phấn hồng nói: “Cuộc tỷ thí này, Mộc Thành ta nhận thua.”
Lại một người lập tức nhận thua. Hơn nữa người nói còn là Đại Tư Tế Mộc Thành – Triều Ca.
Triều Ca chờ tiếng xôn xao dịu lại mới nói: “Nếu Đỉnh Việt có thể cứu sống người này, thì hãy cứu hắn đi, dù sao cũng là một mạng người.”
Người Đỉnh Việt hừ lạnh, tựa như cảm thấy Triều Ca xen vào việc của người khác.
Triều Ca nghe mọi người nghị luận, vẻ mặt lại bất biến, cứ như cô không thèm để ý cái danh trị liệu nổi tiếng của bọn họ ngay cả khiến nô lệ kia kéo dài được một đoạn hơi tàn cũng không thể.
Tùng Sinh và Triều Ca đều tự biết, bọn họ muốn kéo dài sinh mệnh của nô lệ kia cũng dễ thôi, nhưng nếu muốn thật sự cứu sống hắn thì không có khả năng. Một khi đã vậy, bọn họ cần gì phải tốn tinh lực chứ? Còn không bằng dứt khoát một chút.
“Nô lệ kia rốt cuộc làm sao vậy? Người Đỉnh Việt cho hắn ăn cái gì?” Có người lớn tiếng hỏi.
Người Đỉnh Việt không trả lời.
Tùng Sinh thở dài: “Ta không biết đó là gì, có lẽ là đá, có lẽ là thứ thuốc độc nào khác, tóm lại, trong thân thể nô lệ kia nhét đầy thứ giống như cát sỏi, ngay cả trong máu cũng có.”
Nghiêm Mặc biết, rất có thể người Đỉnh Việt rót kim loại vào thân thể nô lệ kia, nhưng hắn không hiểu lắm, muốn biến kim loại thành trạng thái lỏng thì phải có nhiệt độ cực cao, hay người Đỉnh Việt đã có thể bỏ qua cái quy tắc tự nhiên này, có thể điều khiển phân tử kim loại, bất cứ lúc nào cũng có thể thay đổi trạng thái của nó?
Nếu thật là vậy… Nghiêm Mặc kinh hãi, chẳng trách người Đỉnh Việt đều mang vẻ mặt cao ngạo và khinh thường người khác, quả thực còn là thế lực không coi ai ra gì hơn cả Cửu Nguyên.
Nguyên Chiến nhận thấy tư tế nhà mình chấn động, liền đẩy cái bàn nằm giữa hai chiếc ghế lên phía trước, thò người sang cầm lấy tay hắn, thấp giọng hỏi: “Mấy tên Đỉnh Việt kia hình như đã lợi hại hơn lần trước rất nhiều, em nói xem có phải bọn chúng cũng có biện pháp khiến thực lực nhanh chóng tăng lên không?”
“Có lẽ.” Nghiêm Mặc gật gật đầu, lẩm bẩm: “Mình không nên dùng kinh nghiệm trước kia để đánh giá Đỉnh Việt, cho rằng bọn họ chỉ có thể chế tạo ra công cụ kim loại, vũ khí và áo giáp, dị năng… thật đúng là vừa đáng yêu mà lại đáng giận.”
Nguyên Chiến búng búng vành tai hắn: “Thì thào cái gì đó? Đừng dùng thứ thần ngữ mà tôi nghe không hiểu. Em cũng không cần phải lo lắng, hết thảy đã có tôi.”
“Không, anh không hiểu…” Nghiêm Mặc không muốn đả kích gia súc nhà mình, hỏi ngược lại: “Anh nhìn nô lệ kia, anh cảm thấy anh có thể cứu hắn không?”
Nguyên Chiến không bị đả kích, nhưng hắn rất không vui, bất luận một tên đàn ông nào cũng sẽ không vui khi bị người yêu xem thường. Điều này làm lúc hắn nhìn về phía người Đỉnh Việt, trong mắt mang theo sự ác liệt, làm tù trưởng Phụ Điển của Đỉnh Việt nhạy bén mà cảm nhận được, ông ta quay đầu nhìn về phía hắn.
Nguyên Chiến cũng không thu hồi ánh mắt, tầm nhìn của hai tên đàn ông giao nhau trên không trung. Xẹt xẹt tóe lửa, như có một đám hoa lửa bay ra, cả hai nhìn nhau đều không thuận mắt.
Nguyên Chiến: Phải đối đầu! Phải hung hăng đánh một trận!
Phụ Điển: Cửu Nguyên, kẻ thù lớn nhất trong lời tiên đoán của Đỉnh Việt, cần phải tiêu diệt!
“Này?” Nghiêm Mặc sờ lên mu bàn tay hắn.
Nguyên Chiến hoàn hồn: “Tôi, cứu người?”
Nghiêm Mặc cũng thấy được ánh mắt bất thiện của Phụ Điển, nhưng hắn vẫn đáp lại bằng một nụ cười đầy thiện ý, miệng thì nói với Nguyên Chiến: “Anh nhìn nô lệ kia xem, anh cảm thấy mình có thể thao túng vật chất kim loại trong thân thể hắn không?”
Lúc này Nguyên Chiến mới hiểu ý Nghiêm Mặc, hắn cách nô lệ kia có hơi xa, nhưng nô lệ kia nằm ngay trên mặt đất, mà mặt đất là người bạn tốt nhất của hắn, hắn có thể thông qua mặt đất mà tiếp xúc trực tiếp với nô lệ kia.
Lúc này Tri Xuân cũng đang đi về phía nô lệ đó, nô lệ đó bấy giờ đã hấp hối, có vẻ như sắp chết.
Phụ Điển thu hồi tầm mắt, quay đầu nói gì đó với Đại Vu Triết Lê ngồi bên cạnh, Đại Vu Triết Lê nhìn về phía Nghiêm Mặc, gật gật đầu với hắn.
Nghiêm Mặc vẫn treo nụ cười trên mặt, cười rất hàm hậu, rất hiền lành.
Nguyên Chiến thử thao túng vật chất kim loại trong thân thể nô lệ kia, mới đầu không có phản ứng gì cả, chờ khi hơi có phản ứng thì số kim loại dư thừa trong cơ thể nô lệ kia đã biến mất.
Tri Xuân xoay người trở về, nô lệ kia cũng chậm rãi bò dậy.
Nguyên Chiến: “Hừ.”
Nghiêm Mặc buồn cười: “Anh hừ là sao?”
Nguyên Chiến bỏ tay hắn ra: “Đi thực hiện lời hứa của em đi, Tùng Châm còn đang chờ em đó.” Trước kia hắn không để ý đến việc thao túng kim loại, nhưng bây giờ…!
Hắn là huyết mạch của Đại Địa Chi Thần, là chiến sĩ của đại địa! Kim loại cũng từ lòng đất mà ra, hắn có thể thao túng đất, vậy cũng có thể thao túng kim loại!
“Làm cho tôi một cái đài giữa không trung… à, bây giờ anh còn chưa làm được, thôi làm một cái đài cao đi.” Nghiêm Mặc đưa ra yêu cầu.
Nguyên Chiến u oán: “Sớm muộn gì cũng có ngày tôi sẽ khiến đất bay trên bầu trời!”
Nghiêm Mặc thuận miệng nói cho có: “Đại vương! Tôi tin anh nhất định sẽ làm được!”
Nguyên Chiến tức tới phì cười, bảo Tùng Châm và Nghiêm Mặc đứng bên cạnh hắn, sau đó hai mắt khép hờ, nhanh chóng điều động đất đá quanh thân và ở phụ cận.
Thân thể của Tùng Châm và Nghiêm Mặc di chuyển, được mặt đất dời sang bên cạnh, đồng thời được nâng lên cao.
Vì thế các thế lực lớn liền thấy ở khu đất trống giữa Cửu Nguyên và Vu Thành đột nhiên mọc lên một đài cao thẳng tắp, cái đài không lớn, chừng đủ cho ba người nằm thẳng.
Nhưng cái đài cao này vẫn không ngừng cao lên, càng lúc càng cao, làm chúng thành không thể không ngửa đầu quan sát.
Nghiêm Mặc đứng trên đài cao kéo áo lại, rất muốn chửi ầm lên với cái tên đứng bên dưới, nhưng lúc này trừ phi hắn sử dụng loa, thì mọi âm thanh đều không thể truyền xuống nổi.
Tùng Châm tựa hồ như có hơi sợ độ cao, vừa cúi đầu nhìn xuống đã lập tức trở về trung tâm cái đài cao mà đứng, sau đó Nghiêm Mặc giải cứu cho anh ta: “Nằm xuống đi.”
Tùng Châm cơ hồ là gấp không chờ nổi mà nằm xuống, lúc này anh ta vừa chờ mong vừa có chút sợ hãi, đài cao được nâng cao như vậy, anh ta cảm thấy mình có thể sờ được đến mây, có phải như vậy lại càng gần với thần hơn không?
Nghiêm Mặc bị gió to trên không thổi cho vạt áo bay phần phật, chỉ muốn tốc chiến tốc thắng, như vậy hắn sẽ nhanh chóng xuống dưới dạy dỗ lại tên gia súc tới giờ lên cơn kia —— tên đó không biết là càng cao thì càng lạnh hả? Muốn hắn chết cóng sao?! May là trời hôm nay có nắng.
Người Đỉnh Việt đều có ý kiến rất lớn với Cửu Nguyên, hiện giờ là lúc bọn tôi khiêu chiến có được không? Mấy người tạo động tĩnh lớn như vậy, toàn trường đều nhìn mấy người, còn ai nhìn Đỉnh Việt bọn tôi nữa hả? Đám tư tế Vu Thành đáng chết đó cũng không biết ngăn lại!
Kỳ thật La Tuyệt rất muốn bắt đầu cuộc tỷ thí tiếp theo, nhưng tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn cái đài đất trên trời cao kia, dù bọn họ căn bản không nhìn thấy bóng người trên đó thì cũng không chịu cúi đầu, tình huống như vậy y phải làm sao để kéo sự chú ý của mọi người về?
Người Mộc Thành là người kích động nhất, bởi vì bọn họ biết bọn họ sắp sửa có một chiến sĩ thần huyết cấp mười!
Người có cánh, người có thể bay lên không trung đều bắt đầu bay lên trên, muốn xem xem trên đó đến tột cùng đang diễn ra điều gì.
Nguyên Chiến ngứa tay, hắn hiện giờ rất muốn phóng vài tia sét đánh rụng đám người đám bay lên nhìn lén đó! Tiếc hắn vẫn chưa có bản lĩnh thao túng lôi điện.
Muốn nhìn sao? Tôi càng không cho các người nhìn!
Vì thế, trên đài cao đột nhiên xuất hiện một cái vòng vây, bao kín mít.
Nghiêm Mặc ngẩng đầu, khóe miệng co giật.
Người bay lên trời: “…” Mẹ nó! Cửu Nguyên chơi xấu, quá giảo hoạt rồi!
Nhìn không được, lại không thể tấn công cái lồng kia, mọi người đành phải ngoan ngoãn đáp xuống.
La Tuyệt vốn muốn vỗ tay kéo sự chú ý của mọi người về, nhưng y vừa lúc thấy Chú Vu ra sức trừng mình, mà y cũng sợ mình tùy tiện phát ra tiếng động lớn sẽ quấy nhiễu đến quá trình tế thần của tư tế nhỏ kia, làm Tổ Thần trách phạt, nên chỉ ho khan một tiếng, lần nữa lớn tiếng nhắc nhở mọi người: “Đỉnh Việt khiêu chiến Mộc Thành, trận thứ ba, trận này do Đỉnh Việt ra đề trước.”
Sự chú ý của mọi người cuối cùng cũng miễn cưỡng kéo về được một ít. Nguyên nhân chủ yếu là bởi vì bọn họ không nhìn thấy được sự tình trên đài cao.
Phụ Điển ra hiệu cho Tri Xuân, hắn mang vẻ mặt tức giận mà đứng dậy, giọng nói lạnh lùng: “Trận này so chế tạo vũ khí, dù là vũ khí mà Mộc Thành đã có, hay là chế tạo ngay tại chỗ, chỉ cần có thể qua được vũ khí của chúng tôi, thì tính là chúng tôi thua!”