“Nhưng em đủ sức cho anh thêm thời gian.”
Bạch Kê trên đà thắng thế, ả lao tới một lần nữa muốn đoạt mạng Nhất Uy. Ả không xem Triều Nghê là đối thủ, Kim Quy kiếm mà còn bị ả đá văng thì một Triều Nghê tay không có vũ khí sẽ làm đươck gì ả cơ chứ.
Nhưng Triều Nghê rất nhanh đã biến ra mười móng vuốt, giống như cách Bạch Kê đã làm. Bạch Kê bị bộ móng vuốt kia thu hút. Triều Nghê khá chắc là ả biết nó vì nó vừa nghe ả nói:
“Mày là một con Nghê thần. Và tao biết lũ nghê của tụi bây cũng có điểm yếu chí mạng.”
Bạch Kê cười thích thú lao vào Triều Nghê như một cơn gió. Bộ móng vuốt của ả suýt chút nữa đã cào trúng mặt của nó, rất may là nó phản xạ nhanh và nó dùng bộ móng vuốt của mình cào ngược trở lại. Ả xoay người né tránh, trên mặt lộ một tia hoảng sợ không dễ phát hiện.
Bạch Kê hình như có chút sợ Triều Nghê, nhưng sợ ở nó cái gì thì nó không biết. Chỉ thấy ả bỏ qua nó và dịch chuyển đến trước mặt Nhất Uy, dơ cao bộ móng của ả, chuẩn bị dáng mạnh xuống giữa ngực của Nhất Uy.
Triều Nghê nhanh hơn. Nó lập tức dịch chuyển đến trước mặt Nhất Uy và đã dùng lưng của nó đỡ lấy đòn tấn công của ả. Năm móng vuốt dài sắt nhọn đâm xuyên cơ thể con bé, máu của nó dính đầy áo của Nhất Uy. Cả cơ thể ngã đè lên người Nhất Uy.
Bạch Kê tá hỏa rút móng vuốt ra khỏi người Triều Nghê. Điều đó khiến con bé rú lên đau đớn, khuôn mặt nhăn nhúm lại, trông rất tội nghiệp. Nhất Uy nghe được tiếng hét hãi hùng của Bạch Kê phía bên kia, nhưng cậu không mấy bận tâm, cậu đang lo lắng cho Triều Nghê.
Nhất Uy ôm lấy Triều Nghê, hoang mang gọi tên con bé:
“Triều Nghê.”
Triều Nghê không trả lời, hình như con bé đã ngất trên vai cậu. Cậu ôm Triều Nghê đặt xuống đất, cố trò chuyện với nó:
“Huyết Yêu muốn em hỗ trợ cho anh, không phải đến đây chết vì anh. Nghe không?”
Nhất Uy cẩn trọng đưa tay lên mũi Triều Nghê, trong lòng thầm hy vọng con bé chưa chết. May mắn là Triều Nghê vẫn còn hơi thở, dù nó rất yếu. Cậu thu hồi Kim Quy kiếm về trong tay, bắt đầu rạch một đường dài trên lòng bàn tay và sẽ dùng máu của phượng hoàng chữa lành vết thương trên cơ thể Triều Nghê.
Nhất Uy xé áo của Triều Nghê chỉ đủ lộ ra phần vết thương mà Bạch Kê để lại. Cậu nhỏ máu của mình lên vết thương của nó và hy vọng điều kỳ diệu sẽ xảy ra. Trong khi chờ kỳ tích xuất hiện, cậu ngó lên cảnh giác nhìn Bạch Kê. Mà vết thương trên tay của cậu đã lành lại, độc tố cũng dần dần tan biến. Bạch Kê không biết đến khả năng tự chữa lành, cũng như tự giải độc của cậu, nên ả có vẻ đang tự chửi rủa chính mình ở phía kia, chẳng thèm để ý bên này một chút nào cả.
Nhất Uy nghe ả nguyền rủa:
“Nghê thần chết tiệt. Máu của nó đúng là dơ bẩn mà. Huyết Yêu biết vụ này nên mới cho con nhỏ đó tới đây cùng đứa con của Kim Quy. Tên đó đúng là nham hiểm.”
Nhất Uy thấy ả đang cố lau đi vết máu của Triều Nghê đang dính đầy trên móng vuốt của ả. Nhìn ả rất tức tối, không chừng ả sẽ phát điên nếu không thể lau sạch vết máu của Triều Nghê khỏi bộ móng của mình.
Nhất Uy cũng vừa nhận ra màu sắc đen huyền của bộ móng đã biến mất, thay vào đó là bộ móng màu đỏ ngà. Hình như máu của Triều Nghê khiến độc tố trên móng vuốt của ả được hóa giải và Huyết Yêu có lẽ biết vụ này nên mới phái Triều Nghê đi cùng với cậu. Nói như vậy, Triều Nghê sẽ không trúng độc của ả và chỉ cần cậu đưa con bé rời khỏi đây sớm một chút, tính mạng của con bé sẽ được bảo đảm.
Nhất Uy đứng thẳng lưng, thanh kiếm Kim Quy được cậu nắm chặt. Cậu đang đánh giá Bạch Kê một lần nữa, lần này cậu sẽ cẩn thận hơn lần trước. Cậu cần phải đánh nhanh thắng nhanh mới có thể đưa Triều Nghê rời khỏi đây.
Bạch Kê lúc này cũng nhìn thấy Nhất Uy bình an vô sự đứng đó. Ả rất căm tức nhìn cậu, rõ ràng cậu đã trúng độc của ả, nhưng vẫn ung dung đứng đó. Ả còn tưởng cậu sẽ chết đến nơi. Không thể nào khinh thường đứa con của Kim Quy được. Dù sao thì cậu bé này phải có thứ gì đặc biệt thì Huyết Yêu mới phát cậu đến đây hạ đo ván ả.
Trong lúc này, Vô Ảnh cùng Nguyệt Trinh đã đến xào huyệt của Quý Nhậm, nơi giam giữ Hoàng Anh và Cố Nhi. Theo kinh nghiệm truy tìm dấu vết của Nguyệt Trinh thì ả đã chắc rằng hai người được giam ở đây. Tuy nhiên ngôi nhà rách nát trước mặt không giống như một buồng giam lắm riêng biệt lắm, nhất là khi Cố Nhi đã đinh ninh rằng họ bị giam trong một nhà giam chứa đầy phong ấn.
Vô Ảnh quan sát ngôi nhà cũ nát một hồi lâu, không biết có nên nói ra lời trong lòng cho Nguyệt Trinh nghe hay không. Bởi vì ngôi nhà không hề được canh gác cẩn thận. Nếu như nó giam hai kẻ nguy hiểm như Hoàng Anh và Cố Nhi thì Nguyên Sâm sao lại không hề để một tên mạnh nào trông chừng họ. Hay là lão quá tự tin vào cái phong ấn của lão?
Vô Ảnh cuối cùng cũng không thể im lặng thêm nữa, anh hoang mang hỏi Nguyệt Trinh:
“Em có chắc là họ bị nhốt ở đây không?”
Nguyệt Trinh liếc xéo Vô Ảnh một cái rồi mới trả lời:
“Mùi của con rắn rất nồng. Em khá chắc đấy. Vậy anh vào bên trong hay đứng ngoài đây tiếp tục hoài nghi em?”
Vô Ảnh gãi đầu, coi bộ đang tỏ ra hối lỗi vô cùng khi nghi ngờ Nguyệt Trinh, cô nàng có vẻ bất mãn trước câu hỏi của anh. Hiển nhiên cô ả chưa bao giờ gặp qua người nghi ngờ tính chính xác trong công việc của ả. Phải biết rằng ả chưa bao giờ sai bất cứ điều gì cả. Ngay cả Huyết Yêu cũng chưa bao giờ hoài nghi ả, vậy mà Hữu Lực lại nghi ngờ.
Nguyệt Trinh cố tình gợi chuyện muốn chọc tức Vô Ảnh:
“Anh biết rằng Hoàng Anh mê anh từ cái độ anh còn biết đến với cái tên Hữu Lực chứ?”
Vô Ảnh không biết. Trong trí nhớ của mình, anh chưa từng gặp gỡ Hoàng Anh bao giờ, chứ đừng nói đến chuyện biết ả có tình cảm với mình. Hoàng Anh bây giờ thì anh khá chắc ả đang rung động trước Hiếu Minh, hoặc bản thân anh. Nhưng Hoàng Anh trước đây là kẻ thù. Huống hồ Trúc Chi có lần nhìn thấy điềm bào về cái chết của anh, và anh bị giết dưới tay nữ hoàng bóng đêm.
Khoan, anh nhớ lại khoảng thời điểm đó. Đó là trước khi Hoàng Anh biết anh là Hữu Lực. Sau khi ả bắt cóc anh, nhìn vào nội tâm của anh, khiến anh nhớ lại bản thân mình thì ả mới biết thân phận của anh. Và dường như sau đó giữa họ có xảy ra nhiều cuộc ẩu đả, nhưng chưa bao giờ anh cảm nhận sát khí thực sự, dù ả tỏ vẻ chán ghét anh, chán ghét cái cách anh chiếm đoạt cơ thể của Hiếu Minh.
Nguyệt Trinh vô cùng đắc ý khi biến khuôn mặt vui tươi của Vô Ảnh trở nên thất thần và đăm chiêu như thế. Ả lôi anh vào bên trong ngôi nhà mới khiến tỉnh táo trở lại. Và trước mặt họ chính là phòng giam.
Nguyệt Trinh thúc cùi chỏ vào be sườn của Vô Ảnh và nói giọng tự hào:
“Anh thấy chưa? Em chưa bao giờ phán đoán sai điều gì cả.”
Cố Nhi và Hoàng Anh cũng nhìn thấy hai người kia. Hoàng Anh nhào ra, vô tình quên rằng song sắt bị phong ấn, kết quả là ả bị văng ngược trở lại, trông vô cùng đau đớn. Cố Nhi nhanh chóng chạy tới đỡ lấy ả, không quên mắng mỏ:
“Bộ chị bị tình yêu làm mù mờ đầu óc hả?”
Hoàng Anh rên rỉ một chút, chỉ biết cười khổ. Ả đã quá gấp gáp khi nhìn thấy Vô Ảnh. Nỗi nhớ nhung bao lâu, cả nỗi lo lắng cho tính mạng của anh đã dày vò ả bao ngày qua. Vì nhìn thấy anh bình an đứng trước mặt mình mà quên mất phong ấn mạnh mẽ kia sẽ khiến ả bị thương.
Vô Ảnh dùng Huyết kiếm chém mạnh vào song sắt khiến nó vỡ tan ra. Nguyệt Trinh hoảng loạn thật sự, ả không ngờ Vô Ảnh mạnh như thế, dễ dàng phá vỡ phong ấn như vậy. Ả còn tưởng họ sẽ rất khó khăn mới phá được phong ấn cơ.
Lần này Hoàng Anh cẩn thận hơn, ả dè dặt tiến từng bước tới gần Vô Ảnh. Anh mỉm cười với ả thay cho lời chào. Còn Hoàng Anh mừng rỡ vồ lấy Vô Anh, gắt gao ôm chặt lấy anh, như đang ôm tất cả thế giới của ả.
Vô Ảnh không gạt tay Hoàng Anh. Anh nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy Hoàng Anh, còn nói giọng như đang an ủi:
“Anh khỏe re. Anh đã hoàn toàn bình phục rồi.”
Nguyệt Trinh và Cố Nhi lén trao ánh mắt (của những người thừa thải trong chuyện tình của hai người kia) cho nhau. Và Cố Nhi phải bịt miệng của mình để ngăn một tiếng hét đầy ngạc nhiên khi vừa rồi Hoàng Anh đã rời khỏi người Vô Ảnh và áp môi của ả lên môi của anh, mặc cho sự có mặt của hai kẻ ngoài cuộc ở đây.
Cố Nhi híp mắt lại, vừa giả vờ không nhìn thấy nụ hôn của Hoàng Anh, vừa nói với Nguyệt Trinh:
“Đang là tình thế nào mà họ còn hôn hít được. Bộ chị ấy không thấy tụi mình thoát ra ngoài quá dễ dàng hay sao? Em ngờ ngợ Nguyên Sâm còn có hậu chiêu.”