Dương Ứng Phong nghiêm nghị gật đầu.
Lần trước Dương Khai vì một con Kim Vũ Ưng mà dâng nộp cho gia tộc một bộ võ kỹ Huyền cấp, trong suy nghĩ của Dương Ứng Phong, con trai tại ngoại nhiều năm như vậy, có thể học được một bộ võ kỹ Huyền cấp đã khá lắm rồi, đâu còn gì gọi là giàu có?
– Điều này cha không phải lo, con có chuẩn bị mà.
Dương Khai cười tự tin, ở đây không ai là người ngoài, hắn cũng không cần phải giấu giếm, ra vẻ huyền bí làm gì.
Dương Ứng Phong chợt nhớ tới Vạn Dược Linh Dịch, cau mày nói:
– Không lẽ con muốn dùng thứ đó?
Vạn Dược Linh Dịch thật sự quá thần kỳ, nếu Dương Khai giao nộp nó, nhất định có thể đổi lấy hai vị huyết thị, nhưng gia tộc cũng sẽ không ngồi yên làm lơ, biết đâu sẽ dẫn đến không ít phiền toái, thân là phụ thân, Dương tứ gia lo lắng là phải.
Dương Khai lắc đầu.
Dương Ứng Phong cuối cùng cũng thay đổi sắc mặt, tới tận lúc này ông mới phát hiện, mình căn bản không biết rõ rốt cuộc rốt cuộc con trai mình có bao nhiêu của dự trữ.
Liếc nhìn sang Đồ Phong và Đường Vũ Tiên, Dương Khai cười nói:
– Đồ Phong, Vũ Tiên, xem ra chúng ta thực sự sắp hợp tác với nhau rồi.
Hắn tưởng hôm nay hai vị huyết thị đến đây là vì chuyện này. Trên đường về Trung Đô, Đồ Phong và Vũ Tiên cũng đã tỏ thái độ rồi, sau này nếu gia tộc cho phép huyết thị tham gia đoạt đích chi chiến, nhất định sẽ đi theo Dương Khai, dâng sức khuyển mã.
Giao hẹn ngày ấy vẫn còn còn văng vẳng bên tai, Đồ Phong và Vũ Tiên sẽ không quên, Dương Khai ắt nhiên cũng sẽ không quên!
Nay đã đến lúc thực hiện lời hứa rồi.
Nào ngờ Dương Khai nói xong, Đồ Phong và Đường Vũ Tiên lại không có vẻ gì mà vui mừng, ngược lại còn buồn rầu và cười gượng gạo, ánh mắt mập mờ, căn bản không dám đối diện với Dương Khai.
Nụ cười trên mặt Dương Khai từ từ tắt lịm, ánh mắt dần dần lạnh băng, khẽ hừ một tiếng, nói:
– Có phải hai vị cần cho ta một lời giải thích?
Thần sắc của hai người họ đã nói rõ rất nhiều vấn đề.
Cả Đồ Phong và Đường Vũ Tiên, đều không phải hạng người lật lọng, mặc dù Dương Khai trong lòng có chút không vui, nhưng vẫn muốn nghe xem rốt cuộc họ rốt cuộc sẽ nói gì.
Tại sao họ lạ có vẻ mặt khiên cưỡng, ánh mắt trốn tránh.
– Khai nhi.
Dương tứ gia khẽ quát một tiếng, điều đình:
– Không phải như con nghĩ đâu, con đừng hiểu lầm.
Đổng Tố Trúc cũng vội vàng nói:
– Phải đó con trai, đừng nói thế, ta có giao tình với Vũ Tiên, thường xuyên cùng nghiên cứu thảo luận võ kỹ, biết lần này là Vũ Tiên đón con về, không biết mẹ vui đến mức nào đâu.
Thấy Dương Khai có dấu hiệu tức giận, Đổng Tố Trúc không khỏi giật mình, bà chưa bao giờ thấy Dương Khai có biểu cảm này, trước kia Dương Khai vô cùng ngoan ngoãn, khác hẳn hắn của hiện tại.
Nhìn thấy thần sắc của hắn, Đổng Tố Trúc cũng không kìm được kinh ngạc và sợ hãi trong lòng, thầm nhủ con trai đã trưởng thành thật rồi, đã có quan điểm và suy nghĩ của riêng mình, bỗng nhiên trong tâm vừa buồn rầu vừa vui mừng.
Nhị lão đều biện hộ, sắc diện Dương Khai hơi mù mịt, hắn hít một hơi nói:
– Nếu con hiểu lầm thì đã đuổi người đi, chứ chẳng nói gì cả rồi.
Ngập ngừng một lát, hắn lại nói:
– Có điều, các ngươi vẫn phải cho ta một lời giải thích.
Đồ Phong và Đường Vũ Tiên đều cười khổ sở, liếc nhìn nhau, chậm rãi đứng dậy, quỳ trên mặt đất, vẻ mặt xấu hổ, trầm giọng nói:
– Không phải thuộc hạ và Vũ Tiên không muốn tận sức vì công tử, nếu có thể, hai thuộc hạ nguyện xông vào dầu sôi lửa bỏng vì tiểu công tử, quyết không từ nan!
Giọng nói âm vang đanh thép, khí phách mạnh mẽ, Dương Ứng Phong nghe vậy, nội tâm chợt dấy lên một trận sóng to gió lớn!
Đồ Phong tự xưng thuộc hạ trước mặt con trai mình!
Mà Đường Vũ Tiên cũng không phản bác!
Huyết Thị Đường là một tập thể rất đặc biệt ở Dương gia, huyết thị chẳng đại diện cho thân phận, mà còn đại diện cho vinh quang và lòng trung thành. Nhưng lòng trung thành của họ, là trung thành với toàn bộ Dương gia, chứ không riêng vì một người nào đó.
Năm xưa, cũng có hai vị huyết thị đón ông hồi tộc, nhưng thái độ của họ với ông thật sự lãnh đạm, đi suốt một chặng đường về cũng chỉ hoàn thành nhiệm vụ theo bổn phận thôi.
Không kể chuyện xưa, mà nói chuyện hiện tại, Dương tứ gia cũng không được vị huyết thị nào tôn kính đến thế, cũng không có huyết thị nào tỏ lòng thần phục với ông.
Nhưng chuyện ông chưa làm được, thì con trai ông lại làm được rồi, Dương Ứng Phong làm sao không kinh ngạc?
Trái lại Dương Khai, vẻ mặt thản nhiên, không có chút biểu hiện vinh nhục, trông khá bình thường. Trong thoáng chốc, Dương tứ gia bất giác có cảm giác thất bại của người cha không bằng con mình, lại có phần mừng vui thanh thản.
Chẳng trách Đồ Phong và Đường Vũ Tiên lại vội vàng tìm đến phủ mình, vốn Dương Ứng Phong vẫn chưa hiểu lắm, bây giờ xem ra cũng không phải là không có nguyên nhân.
– Vậy thì vì lý do gì, khiến các ngươi không thể tận sức cho ta?
Dương Khai lạnh mặt hỏi.
– Không phải là không thể ạ.
Vẻ mặt Đồ Phong đau khổ, hổ thẹn tột cùng.
Đường Vũ Tiên vội vàng nối tiếp:
– Chỉ là thuộc hạ có một chuyện muốn thỉnh cầu trước!
– Đứng dậy nói đi.
Dương Khai cau mày nói, hắn lập tức tỉnh ngộ, điều khiến Đồ Phong và Đường Vũ Tiên rối rắm, nhất định có liên quan đến việc họ muốn thỉnh cầu hắn.
Phát hiện này không khỏi làm Dương Khai vui mừng, hai người họ quả nhiên không phải là hạng vong ân phụ nghĩa, mà vừa rồi hắn cũng nóng nảy quá.
Song cũng liên quan đến lòng kỳ vọng của hắn đối với họ.
Đồ Phong và Đường Vũ Tiên chậm rãi đứng dậy, thần sắc bối rối, gương mặt xinh đẹp của Đường Vũ Tiên đã đỏ cả lên rồi.
– Việc này vốn không nên làm phiền đến tiểu công tử, chỉ là bọn thuộc hạ không còn đường nào để đi nữa, chỉ có thể mặt dày đến cầu xin, mong tiểu công tử không trách móc.
Đồ Phong thở dài.
– Rốt cuộc là việc gì?
– Việc này thuộc hạ cũng vừa nói với tứ gia, thuộc hạ giờ có hơi khó nói, xin để tứ gia nói vậy ạ.
Đồ Phong nói xong, rầu rĩ ngồi lại.
Dương Khai chuyển ánh mắt sang Dương Ứng Phong, ông nâng chén trà lên nhấp một ngụm, rồi mới lên tiếng:
– Khai nhi, con có biết hiện giờ đã có bao nhiêu huynh đệ trở về Trung Đô không?
Đột nhiên ông hỏi điều này, Dương Khai hơi không hiểu lắm, nhưng không vội sốt ruột, chỉ gật đầu:
– Đại khái là biết ạ.
– Vậy chuyện của tứ ca con, Dương Tân Võ, con có biết không?
Dương Khai trầm tư một lúc, nhớ đến chuyện Dương Chiếu đã nói ở tửu lâu lần trước, bất giác gật đầu:
– Có nghe nói.
Dương Ứng Phong hơi ngạc nhiên, không ngờ Dương Khai trông có vẻ không nghe ngóng chuyện bên ngoài, không ngờ cũng nắm tin tức nhanh vậy, biết là hắn cũng đang làm công việc tiền kỳ, dò la đủ thứ tin tức, ông liền không nén được vui mừng.