Hắn chưa dứt lời đã bị Lý Khánh An cắt ngang. Lý Khánh An không có thời gian để nghe hắn miêu tả về xã hội Khwarezm. điều hắn quan tâm là tình hình quân đội của Khwarezm và người Đại Thực. Những thông tin này hắn đều mù tịt, từ lúc quân Đường chiếm lĩnh Hà Trung đến nay, nước Khwarezm đã không còn bất kỳ vãng lai nào cùng các nước Hà Trung khác, cả thương nhân Túc Đặc cũng không còn đi đến Khwarezm, nó bỗng chốc như trở thành một đất nước bị lãng quên. Nếu như Arslan biết rõ tình hình, vậy hắn nên nói rõ với mình những tình báo quan trọng này.
“Ta muốn biết được tình hình nhân khẩu và đóng quân của Khwarezm.”
Arslan gật gật đầu nói: “Đến hồi cuối năm ngoái, Khwarezm có tổng cộng hơn ba mươi tám vạn người, quân đội hơn một vạn người, ngoài ra còn có ba ngàn quân Đại Thực đóng quân tại đó. Quân đội chủ yếu tập trung tại thành Khiva phụ cận, còn nông dân thì tập trung tại vùng tam giác châu gần phía bắc.”
“Đại tướng quân, mau nhìn, thành bảo kìa!” Một thân binh chỉ về phương xa hô lên.
Lý Khánh An cũng giơ tay lên chắn ngang trán để nhìn cho rõ. Hắn đã nhìn thấy phía trước chừng sáu bày dặm. tòa thành bảo giữa các đồi cát bán nguyệt, màu đỏ rực sừng sững trong ánh sáng chói chang cùng vòm trời xanh ngắt.
“Đấy nhất định chính là Hồng Thành.”
Arslan kích động, đây là kiến trúc đầu tiên của quê hương mà hắn được nhìn thấy, tòa thành mà cha hắn đã từng nói với hắn không chỉ một lần.
“Phụ thân ta từng nói, từ phía nam đi vào Khwarezm, tòa thành đầu tiên nhìn thấy sẽ là Hồng Thành. Tòa thành này chính là tòa thành hùng vĩ trấn biên của Khwarezm.”
Khẩu khí của Arslan đầy tự hào, nhưng trong mất Lý Khánh An. sự xuất hiện của tòa thành này cũng có nghĩa là chiến tranh sắp bắt đầu.
“Truyền lệnh của ta, tòa thành bảo này sẽ do quân Ninh Viễn tấn công!”
Ba vạn đại quân mà Lý Khánh An đang dẫn này là do quân Đường Ninh Viễn quốc, quân Đường Thạch Quốc, và quân Đường Samarkand tố thành, mỗi chỉ có một vạn người. Trong đó chủ tướng của quân Đường Ninh Viễn chính là Lệ Phi Nguyên Lễ, chủ tướng quân Đường Thạch Quốc là Điền Trân, còn chủ tướng quân Đường Samarkand là Bạch Hiếu Đức, đều là đại tướng hiển hách trứ danh của quân An Tây.
Arslan ngỡ ngàng. Hắn bỗng ý thức được, việc đầu tiên quay về cố hương chính là chiến tranh. Hắn bỗng ưỡn thẳng lưng, không sai, là chiến tranh! Hắn phải dùng chiến tranh để đuổi bầy lang sói đang xâm lăng lãnh thổ quê hương mình, trận chiến mà hắn mang đến là một trận chiến chính nghĩa.
“Đại tướng quân, tòa thành bảo đầu tiên này hãy để bọn ta được phép chinh phục!”
Lý Khánh An trầm ngâm một hồi, cuối cùng hắn cũng gật gật đầu nói: “Được thôi! đổi lại để quân Crime tấn công thành bảo!”
Arslan quay đầu ngựa phóng về phía quân đoàn của mình. Lòng hắn nhiệt huyết sôi sục, sự chờ đợi đằng đẵng năm mươi bốn năm nay chính là mong đợi giờ phút này.
Hắn hít thở một hơi thật sâu. rồu từ từ rút kiếm ra. Hắn tung mã phóng đi trước toàn đoàn, dùng trường kiếm gõ vào mũi giáo của các binh sĩ. giọng oang oang run rẳy trong gió: “Hỡi các binh sĩ Khwarezm. đây là trận chiến đầu tiên cho hành trình phục quốc của chúng ta. nếu chúng ta có chết đi.thì hãy để máu tươi của chúng ta được tưới trên lãnh thổ của cố hương này.”
Ba ngàn hậu duệ của người Khwarezm cùng giơ cao giáo hô hào: “Vì phục hưng cố quốc mà chết!”
“Ùuuu…”
Tính tù và của quân đoàn Khwarezm bỗng chốc vang vọng xé toạt bình yên của đất trời xung quanh, chiến mã bắt đầu tung vó, lười giáo óng ánh dươi dương quang sáng chói. Trên khuôn mặt của vô vàng chiến sĩ đã bắt đầu rơi lệ. Giờ khắc này, họ chỉ nguyện được chết trên mảnh đất quê hương này.
Hồng Thành (tòa thành màu đỏ) tại Khwarezm còn gọi là thành Kyzyl Kala. thành này không lớn. dài rộng chừng bốn mươi bước, tường thành kép, rộng bốn trượng. cao bảy trược chia làm hai từng, tần dưới là trụ cột cao hai trượng, thành môn được dung trên bậc thềm cao, chùy công thành cũng khó mà phát huy tác dụng tại đây. Tầng trên của thành là thành bảo cao, toàn tòa thành bảo đều được xây bằng đá tảng vuông vức khổng lồ, được nối lại chắc chắn kiên cố, đến nay đã được bảy trăm năm lịch sử.
Trong thành bảo có một ngàn quân, theo tỉ lệ 1:3 thì ba trăm quân Đại Thực bảy trăm quân địa phương Khwarezm. chủ tướng là Hầu Tái Nhân(*Hussgin), một cái tên rất bình thường, hắn chỉ là một quân quan cấp thấp trong quân đội Đại Thực.
Quân gác trong thành đã nhìn thấy đội quân Đường hiên ngang kéo đến. nhìn đoàn quân vây đầy dưới thành mà ai nấy đều run như cầy sấy. Bảy trăm quân bản địa Khwarezm đã hai đời nay không có tham gia bất kỳ trận chiến nào, còn ba trăm quân Đại Thực kia thì từng có mười mấy người từng tham gia vào nội chiến, còn những người Đại Thực còn lại đều là nông dân được chiêu mộ từ bắc bộ. Nhìn đoàn quân Đường như sóng triều biển Caspi dâng tràn, với họ chẳng khác nào cánh cửa địa ngục vừa mở toang.
Hussien từng tham gia chiến dịch tại sông Tigris. đã từng thấy máu và chiến tranh, dù hắn cũng bay mất vía. nhưng vì nghĩ đến thành trì kiên cố, nếu không có máy ném đá tuyệt không thể lay động một phân thì lòng hắn lại yên tâm phần nào.
Đoàn quân Đường trải đầy khắp hai dặm sa mạc. bọn họ dừng lại từ vị trí cách thành hai dặm. nhường cơ hội tấn công cho quân đoàn Crime. Nhưng một sự thật đau lòng đã hiển nhiên trước mặt họ, bọn họ đều là kỵ binh, không cách nào phóng ngựa cao quá tường thành, nên chỉ có thể phóng tiễn tấn công.
Tiếng tù và lại một lần được nổi, quân đoàn Crime đã được phát động, ba ngàn ky binh phóng đi như sấm chớp xông thẳng về phía trước, phóng ngựa xoay quanh tường thành. Bọn họ phóng tiễn như mưa liên tục vế phía thành đầu. Lúc bắt đầu đã thu được hiệu quả. vài chục tên lính gác vì không kịp phản ứng đã bị trúng tiền ngã gục, tiếng kêu thảm liên tục thét lên rơi xuống thành. Niềm vui thắng lợi đã cổ động tinh thần binh sĩ. chiến mã của họ lại phóng càng nhanh hơn. tiền phóng càng nhiều hơn. chỉ có điều chẳng mấy chốc đã mất hết tác dụng vì các quân gác trên thành đều tìm chỗ trốn tránh tiễn.
Arslan lòng nôn như lửa đốt. môi hắn trắng bệch vì nghiến răng. nhưng lại không thể làm gì. Cuối cùng; hắn đành phóng ngựa đến trước mặt Lý Khánh An. khom người nói: “Xin đại tướng quân hãy để dũng sĩ của ta được xông trận đối phó với thành bảo, bọn ta không còn cách nào khác.”
Lý Khánh An quan sát đã được một lúc. hắn chỉ mỉm cười nói: “Kỳ thực muốn đoạt tòa thành này cũng chăng cần phải tốn bao nhiêu binh mã. ta sẽ cho ngươi thấy thế nào là không cần chiến mà vẫn có thể khuất phục địch của người phương đông!”
Nói xong. hắn lập tức hạ lệnh: “Thu binh!”
Tiếng trống đùng đùng vang ên. quân Đường bắt đầu từ từ rút về phía sau. Dưới sự dẫn dắt của quân Đường. quân đội của Arslan cũng bỏ việc công thành, rút về phía nam những mười dặm.
Lúc này, binh sĩ gác thành mới dần ló đầu ra nhưng những con chuột chũi. Bọn chúng nằm sát trên tường thành, kinh ngạc nhìn quân Đường rút quân, không biết vừa xảy ra việc gì.
Lúc này, một đội quân Đường chừng ba trăm người phóng về phía trước. Trong lòng mỗi người ôm bốn năm cây giáo ngắn xông thẳng đến cách tường thành năm mươi bước thì dừng lại và ném mạnh giáo ngắn lên trên, nhưng tiếc rằng giáo căn bản không phóng lên được tới trên, mà chỉ trúng vào bờ tường rồi lại rơi xuống, dẫn đến tiếng cười nhạo báng trên thành. Bọn chúng chưa bao giờ nhìn thấy quân Đường qua. nhìn quân Đường vụng về ném giáo mà sự sợ hãi trong lòng bỗng chốc được quét sạch, bọn chúng bắt đầu to gan thò người ra ngoài bờ tường cười nhạo, cố tình dùng thân thể mình đề làm mồi nhử quân Đường; nhưng những phát giáo ném của quân Đường lại mãi không trúng được họ.
Ba trăm quân Đường sau khi đã ném hắn những cây giáo trên tay mình bèn rút về, thay vào đó lại năm trăm người khác đi lên. cũng là giáo ngắn, nhưng động tác cũng vẫn vụng về không kém. Các tướng sĩ trên thành bắt đầu dùng những lời lẽ cay độc nhất để chửi rủa sỉ vả quân Đường. và kết quả cũng vẫn lại là một lượt ném thất bại của quân Đường. cứ liên tiếp như thế hết ba lượt người. Hết ngàn người tác chiến, thế mà chỉ có mỗi một người ném được giáo ngắn lên đầu thành, nhưng lại bị Hussien dùng tay nắm được cán giáo và ném ngược lại xuống, sức ném mạnh đến mức cắm sâu xuống cát. làm cả đám quân Đường hoảng hốt chạy tán loạn. Nhìn tình cảnh nhốn nháo của quân Đường, binh sĩ trên thành lại không kiềm nổi cười phá lên chế giễu.
Kỵ binh của Arslan đi theo đằng sau từ xa xa. Hắn chưa bao giờ nhìn thấy quân Đường tác chiến, dù hắn biết quân Đường từng chiến thắng người Ả Rập cường hàn. nhưng biểu hiện của quân Đường lúc này lại hèn hạ đến mức hắn phải chau mày.
Lại một đoàn quân Đường ba trăm người đi đến. cũng tay cầm giáo. Lúc này, Arslan mắt không khỏi trợn tròn vì bỗng phát hiện chủ soái Lý Khánh An của quân Đường đang trà trộn vào giữa các binh sĩ.
Lần này binh sĩ quân Đường không còn đi lên ném giáo, mà dừng lại tại vị trí cách thành khoảng một trăm hai mươi bước. Các quân sĩ đứng gác trên thành đều kinh ngạc nhìn họ, không biết bọn họ đang định làm gì. Lúc này, một trong số các binh sĩ đó bỗng nhiên phóng lên. tại vị trí năm mươi bước bắn thăng một tiễn kèm theo phong thư lên thành đầu. Tên này không có đầu nhọn. mà chỉ có cán kèm theo một lá thư viết bằng chữ Ả Rập.
Một tên lính gác trên thành nhặt được thư vội chạy đến đưa cho Hussien. Ngay cái thời khắc Hussien cầm thư. phát tiễn từ vị trí một trăm hai mươi bước của Lý Khánh An đã phát động, tiễn vù vù phóng đi như sấm chớp, mọi người chỉ kịp thấy một tia sáng màu đen lướt qua. phát tiễn mạnh mê này đã trúng phóc vào mặt của Hussien. “Phụt!” Tiền xuyên thẳng qua đầu của Hussien.Lực phóng của tiễn mạnh đến mức kéo Hussien lùi ra sau những vài ba bước, cắm thẳng vào tường. Mùi tên đã xuyên qua miệng qua đầu hắn. mắt hắn lồi ra. mật mũi mếu mỏ trông rất đáng sợ. Xác hắn vẫn cắm trên bờ tườngxác binh sĩ xung quanh bỗng chốc im phăng phắt, không ai còn nói được lời nào.
Tim của Arslan như ngưng đập, hắn chưa bao giờ nhìn thấy tiễn pháp bá đạo nhường này. Giờ khác này, lòng hắn đầy sự khiếp đảm đối với Lý Khánh An.
“Đùng!Đùng! Đùng!” Tiếng trống của quân Đường vang lên, trấn động lòng người. Đột nhiên, hai vạn kỵ binh quân Đường cùng ào ào kéo đến tựa sóng thần vỡ bờ, tứ bề bỗng chốc cát bụi mịt mù. Cái khí thế cuốn trôi tất cả ấy khiến đất trời cũng phải biến sắc, hai vạn kỵ binh ầm ầm kéo đến, trong tay mỗi người là một túi vải đựng đầy đất cát. Lúc phóng ngang qua tường thành, họ sẽ ném túi cát ra để mặc cho đất cát nuốt chừng cả thành bảo. Khi kỵ binh lui về, cát bụi đã lắng, từng gò đất cát chất cao kéo dài đến thành đầu được tạo thành sát cạnh tường thành, chỉ cần tung ngựa là có thể phóng thẳng lên thành đầu.
Ngay tại lúc này, hai vạn kỵ binh bỗng bạo phát tiếng hét long trời lờ đất, họ dùng tiếng Đột Quyết thét to: “Đầu hàng miễn chết!”
Tiếng trống trầm lại lần nữa vang dội: “Đùng! Đùng!” từng tiếng một như muốn đè nặng nhịp tim của người khác. Arslan bất lực quỳ dưới đất. khí thế của quân Đường đã chinh phục hắn. Tình cảnh hôm nay e là sẽ khắc ghi mãi mãi trong lòng hắn.
Thế đòn tâm lý mạnh mẽ của quân Đường khiến cho quân Khwarezm bản địa đã hai đời chưa từng lên chiến trường thực sự đã triệt đế tan rã, đã không còn ai ngăn càn được chúng, chúng lũ lượt vứt bỏ võ khí. mở cửa thành bất chấp tất cả xông ra, hai tay giơ cao quỳ xuống thét toáng lên: “Bọn ta đầu hàng! Đầu hàng!”
Tiếng đến, ba trăm quân Đại Thực cũng kéo nhau đầu hàng. Bọn quân Đại Thực này tuyệt đại đa số là nông dân phương bắc Đại Thực chưa từng gặp qua khí thế này, cái chết của Hussgin đã khiếp họ sợ vỡ mật.
Binh sĩ Đại Đường đi lên tiếp nhận đầu hàng và thành bảo. Lúc này, Lý Khánh An từ từ thúc ngựa đi đến trước mặt Arslan. mỉm cười nói: “Ngươi hiểu rồi chứ?Đây chính là không cần chiến mà khuất phục binh sĩ của địch!”