– Chẳng diễn cái gì cả, em đến để tìm một công việc.
Dương Thần ngoắc ngoắc ngón tay, ra hiệu với An Tâm lại gần một chút.
An Tâm nghi ngờ, khom lưng xuống, hai bên má trắng nõn tiến sát vào Dương Thần, đôi môi tô màu hồng nhạt, càng lại gần càng tỏ vẻ thách thức người khác.
Dương Thần đưa bàn tay ra, dùng chút sức bóp chặt mũi của An Tâm
– Ái.
An Tâm bị quả đau, nhíu mày nẽ tránh, xoa xoa cái mũi của mình, giận dỗi nói:
– Anh làm gì mà đau quá vậy, tình nhân thì cũng có cái tôn nghiêm của mình chứ, không thể dễ dàng để anh bắt nạt đâu.
– Này, ai với ai chứ, em chẳng phải là không có việc gì đến đây gây sự sao? Dương Thần bực bội nói:
– Bây giờ cha em đã đem tài sản của Liễu gia ra ăn hết bảy tám phần rồi, Trung Hải bây giờ, ngoài Viên gia ra thì An gia nhà em đã là mạnh nhất, đường đường nắm giữ viên ngọc quý trên tay rồi. Đại tiểu thư An Tâm, sao em không đi hưởng phúc của em đi, đi SPA, luyện Yoga, dùng mỹ phẩm Lafite, đến chỗ anh làm thư ký, chẳng phải là đẩy người đàn ông của em tới đầu sóng ngọn gió sao? Chẳng lẽ lại mong toàn bộ thành phố Trung Hải đều biết anh đưa con yêu tinh này lên giường sao?
– Anh nói thật khó nghe… Lúc nào cũng yêu tinh, yêu tinh, trên giường, trên giường…
An Tâm bực tức lẩm bẩm vài câu, khuôn mặt đỏ bừng, nhưng lại có chút đắc ý.
– Sao vậy? Anh bây giờ không còn háo sắc nữa à? Hay là sợ bà vợ chính thức của anh?
Dương Thần ho khan hai tiếng:
– Đừng lạc đề nữa, nói thật đi, em tới đây làm gì?
An Tâm bĩu môi nói
– Để tìm việc, em không thể chỉ ăn rồi lại ngủ, ngủ rồi lại ăn, sống ngày này qua ngày khác cứ như là lợn vậy. Trước đây em cũng có công việc, nhưng bây giờ bị anh cướp mất rồi, tất cả đều tại anh. Nên bây giờ phải ở cạnh anh, không cho anh đi đâu xa nữa, không làm tiếp viên hàng không nữa, vậy nên em phải đi tìm công việc khác để có thể không phải ở nhà, những việc khác em cũng chẳng muốn quản. Nhìn thấy bố là em lại giận dữ, hơn nữa những người dưới thì lúc nào cũng nịnh nọt. Vậy nên em mới không muốn làm việc cùng ông, cho nên em mới đến đây tìm anh.
– Vậy thì em có thể đi công ty khác, đến đây để làm gì chứ?
Dương Thần nói.
An Tâm cười một cách khó hiểu:
– Anh yêu à, chẳng lẽ anh không biết có bao nhiêu người muốn tìm đến người đàn bà giàu có này sao?
Dương Thần há hốc miệng, cứ như là có chuyện gì đó tới, cười đau khổ nói:
– Cho nên em mới thông qua phòng nhân sự, để bọn họ sắp xếp em thành thư ký ứng tuyển chứ gì?
– Đúng vậy, dù thế nào cũng phải chính thức một chút. Đương nhiên là phải như vậy rồi, thực ra em muốn gặp anh vào một ngày thường, nếu anh không muốn để em làm thư ký, sợ vợ anh khó chịu, thì sắp xếp cho em một chỗ làm quét dọn, cọ rửa nhà vệ sinh hay là lau cửa sổ cũng được, em đều chấp nhận.
Dương Thần nhìn vẻ mặt giận dỗi của An Tâm, biết rõ đây chỉ là giả bộ, không thể cự tuyệt được, bản thân mình lại không thể nuôi cô ta trong một cái lồng bằng vàng được.
Từ lúc An Tâm rời nhà làm tiếp viên hàng không, thì đã biết là cô ta thích tự do tự tại, để cô ta ngoan ngoãn ở lại Trung Hải, thì có thể nói là cô ta đã vì hắn mà hy sinh rất nhiều, cũng không thể để cô ấy uất ức trong công việc được.
Nghĩ tới nghĩ lui, bản thân hắn cũng chưa nghĩ ra lý do cự tuyệt An Tâm tới làm việc bên cạnh mình, dù sao cũng là do mình đã giữ người con gái này trong tay.
– Em có thể làm thư ký thật chứ? Trước kia em đã từng làm chưa?
Dương Thần nghĩ một chút liền hoài nghi hỏi.
An Tâm gật đầu nghiêm túc, hơi đắc ý nói:
– Đừng con thường em, tuy em không phải có bằng thạc sĩ quản lý, nhưng em cũng có kinh nghiệm làm việc rồi, trước đây An gia nhà chúng em cũng có không ít sản nghiêp nên em cũng có học qua, chỉ có điền là không chính thức giữ chức thôi.
– Có thể nói thư ký là làm công việc trợ giúp, chứ không phải là làm chủ.
Dương Thần nói.
An Tâm cười xảo quyệt, trong mắt lóe lên tia sáng.
– Ông chủ thân yêu của em, lẽ nào anh không biết có câu này sao?
– Câu gì?
Dương Thần bực bội.
– Gánh nặng của ông chủ, thư ký gánh…
– Không sai, làm thư ký…
Dương Thần nuốt xuống cổ họng, nói nửa câu. Vì thế, nhếch miệng mỉm cười, chú ý quan sát trang phục của cô thư ký An Tâm. Nhìn kỹ thì thấy, sự quyến rũ kết hợp với thông minh làm mê đắm lòng người.
– Thư ký An, anh thấy những lời của em rất có lý, xem ra sau này chúng ta sẽ hợp tác rất vui vẻ đây.
– Giám đốc, vậy là em đã thông qua vòng phỏng vấn rồi chứ?
An Tâm cười hỏi.
– Ừ, còn là giải hạng nhất cuối cùng.
Dương Thần nghiêm nghị nói.
An Tâm chớp chớp mắt:
– Cái gì cơ ạ?
– Thực tế đã được chứng minh rồi, thư ký An, đầu tiên chúng ta sẽ thử một chút về công việc sau này nhé.
Dương Thần nói rồi tiến lên phía trước, kéo lấy cơ thể mềm mại của An Tâm vào lòng.
An Tâm duyên dáng kêu lên, cơ thể thơm tho ngã vào đùi Dương Thần, bộ ngực cao ngất lập tức bị bao trùm bởi một bàn tay to, lập tức đưa lên đôi má lúm đồng tiền kiều diễm và ướt át của An Tâm.
– Làm thế này trong phòng làm việc sao, anh thật vội vã quá đấy.
An Tâm ngập ngừng nói, hơi thở gấp gáp, quá nhiều ngày không gặp người người đàn ông yêu thương, ban đêm mơ mộng, nghĩ đến những đêm đau đớn ở Hokkaido, An Tâm luôn cảm giác phía dưới ẩm ướt.
Dương Thần một tay ôm lấy vai của An Tâm, một tay thỏa sức đùa bớn, thích chí nói:
– Thức ăn đưa tới miệng rồi, đúng lúc xong việc ta đương nhiên là không khách khí rôi, đã đói bụng thì phải ăn cơm trưa chứ.
An Tâm bỗng nhiên dùng hai tay ôm lấy cổ Dương Thần, ngẩng đầu lên, ra sức hôn vào mặt Dương Thần:
– Em nên gọi anh là ông xã hay là ông chủ đây?
– Ừ… Gọi ông chủ, lúc có tình ý, anh sẽ gọi em là “thư ký An”.
Dương Thần cười ranh mãnh.
An Tâm hờn dỗi, lườm hắn một cái, cắn môi dười ngại ngùng gật đầu.
Đang lúc Dương Thần lật lại người An Tâm, đặt lên bàn làm việc, chuẩn bị “làm chính sự” thì cửa văn phòng lại vang lên “cốc, cốc, cốc”.