Hàn Nghệ nghiêm mặt nói: “Hiện giờ trong thiên hạ, chỉ có hoàng thất và đám quan to hiển quý mới được dùng nến, nhưng việc nới lỏng lệnh cấm tiêu lại không chỉ cho riêng bọn họ, mà còn liên quan đến cuộc sống của dân chúng trong thiên hạ. Mà ngọn nến này là nhân tố cực kỳ quan trọng đấy, nếu như có thể khiến ngọn nến này đi vào trong nhà dân chúng, chiếu sáng mỗi đêm cho dân chúng, vậy thì lệnh cấm tiêu có còn lý do gì để tồn tại đâu?”
“Ta hiểu rồi.” Nguyên Mẫu Đơn gật đầu, nói: “Vật hiếm sẽ quý, nến cũng không ngoại lệ, nếu như loại nến này nằm trong tay ngươi, ngươi sẽ cần tốn không ít thời gian mới có thể bắt đầu bán, nhưng nếu ở trong tay ta, thì sẽ rất nhanh có thể đưa ra bán rồi, hơn nữa còn là số lượng còn cực kỳ khổng lồ, mà số lượng nhiều, giá cả tất nhiên sẽ rẻ.”
“Chính là đạo lý này.”
Hàn Nghệ gật đầu, nói: “Mặc khác, Nguyên gia các cô có lâm viên trải rộng cả nước, ta tin rằng đến lúc đó, Nguyên gia các cô còn có thể dẫn dắt một phong trào mới nuôi côn trùng lấy sáp, dân chúng có thêm kế sinh nhai, nến cũng có nhiều hơn rồi, mà buổi tối cũng nhờ đó mà trở nên sáng hơn.”
Nguyên Mẫu Đơn hơi híp mắt, nói: “Thế ngươi lại đạt được cái gì từ trong này? Nếu chính ngươi đi làm, có lẽ cần thời gian rất dài, nhưng đến khi bán, ngươi sẽ có thể kiếm được không ít tiền, hơn nữa ngươi cũng có thể dạy dân chúng nuôi côn trùng lấy sáp, danh vọng của ngươi sẽ tăng lên hằng ngày, vậy thì cớ gì ngươi lại tặng không cho ta?”
Hàn Nghệ cười nói: “Cô cứ yên tâm đi, ta trước sau gì cũng sẽ là người thắng lớn nhất, sáp nến thì có thể kiếm bao tiền? So với chợ đêm phồn hoa, căn bản là không đáng nhắc tới. Một khi lệnh cấm tiêu được nới lỏng thành công, hẻm Bắc của ta chắc chắn sẽ trở thành nơi phồn hoa, kiếm tiền nhiều hơn nữa là chắc chắn, về phần danh vọng á, ha ha, là ta đề xuất việc nới lỏng lệnh cấm tiêu đấy, mà chợ đêm của ta thì có thể nuôi sống rất nhiều dân chúng, so với việc dân chúng nhìn ngọn nến rồi nhớ tới ta, ta càng hi vọng dân chúng khi nhìn thấy đêm tới là lại nhớ tới ta hơn.”
Nguyên Mẫu Đơn cười nói: “Ngươi đây là muốn nói cho ta biết, so với một chút giá trị về giá thành không mấy quan trọng của bản thân ngọn nến, thì giá trị chiếu sáng màn đêm của ngọn nến, lại ẩn chứa lợi ích lớn hon nhiều sao?”
“Nói chuyện với người thông minh đúng là đỡ tốn sức hơn nhiều.”
Hàn Nghệ cười ha ha bảo: “Bất quá trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, kỳ thật Nguyên gia của cô mới là người thắng lớn nhất, bởi vì ở trong chợ đêm, nơi kiếm lợi lớn nhất chính là những chỗ như thanh lâu, tửu lâu, vậy thì lượng tiêu thụ thịt, rau xanh, hoa quả, rượu sẽ nhờ có sự xuất hiện của chợ đêm mà tăng vọt. Nguyên gia các ngươi gần như lũng đoạn thị trường rau củ quả, lợi ích trong đó chắc không cần ta nhiều lời, cộng thêm giá trị của bản thân ngọn nến, Nguyên gia các cô chắc chắn sẽ kiếm đầy bồn đầy bát.”
Nguyên Mẫu Đơn nói: “Tiền đề là phải dựa vào ngươi.”
Hàn Nghệ nói: “Chưa đến mức dựa vào, chỉ có thể nói là có chút cần nhau mà thôi.”
Hắn nói nhiều như vậy là để làm gì, chính là hi vọng Nguyên Mẫu Đơn không cần lũng đoạn thị trường ngọn nến, hoặc là nói không cần nâng giá nến. Thay vì xem nến là một loại xa xỉ phẩm nữa, thì hãy sản xuất với số lượng lớn, định nghĩa ngọn nến thành một loại đồ dùng hàng ngày, thúc đẩy chợ đêm phát triển, chợ đêm phát triển càng tốt, thì Nguyên gia các cô càng kiếm được nhiều tiên.
Nguyên Mẫu Đơn suy tư một lát, bảo: “Ta đáp ứng ngươi.”
Nàng muốn lũng đoạn cũng không lũng đoạn được, bởi vì bí mật này Hàn Nghệ cũng biết, hơn nữa còn thông báo cho triều đình. Nhưng triều đình hiện tại không giống với Tống triêù, làm ra cái gì mà hoàng thương. Đường triêù không buôn bán cùng dân chúng, đêù là tự cung tự cấp, vì sao nói Đường triêù là đỉnh cao của nền kinh tế nông nghiệp cá thể, chính là vì nguyên nhân này. Nếu trên đời này chỉ có mình nàng biết, thì nàng chưa chắc sẽ đáp ứng, dù sao thì ngọn nến ở thời đại này là thương phẩm đắt tiền.
Nhưng đồng thời nàng cũng vô cùng khâm phục sự quyết đoán của Hàn Nghệ, đổi lại là bất kỳ ai nào, bao gồm cả đám quý tộc kia, nếu như có được một bảo bối như vậy, sao có thể chắp tay dâng cho người khác được, nhất định sẽ lũng đoạn thị trường nha.
Nhưng nàng lại không biết Hàn Nghệ chưa bao giờ hoàn toàn định nghĩa mình là một thương nhân, hoặc có thê nói là một nhà tư bản. Hắn vẫn luôn xem mình là một người sáng tạo thị trường. Hắn biết rõ mình muốn cái gì, cho nên hết thảy động tác ở mặt thương nghiêp của hắn, đêù là vì sáng tạo thị trường, mà không phải đơn giản là kiếm tiền. Đương nhiên, thị trường mà hoạt động tốt, thì tiên bạc cũng tự nhiên chui vào túi hắn.
Chính như lời hắn nói, mỗi người đêù có mong muốn riêng.
Hắn cùng với Nguyên gia, kỳ thật căn bản không có xung đột lợi ích gì, bởi vì bọn họ định vị hoàn toàn khác nhau.
Hôm sau!
Trời vẫn còn tờ mờ sáng, khắp nơi đều là sương trắng mờ mịt, tiếng trống giải trừ lệnh cấm tiêu xuyên thấu qua màn sương trắng mờ mịt, dần truyền đến hậu viện Phượng Phi Lâu.
Hàn Nghệ cũng đã ăn mặc chỉnh tề đi ra cửa phòng.
Nhưng vừa ra khỏi cửa, thì vừa vặn đụng phải Lưu Nga, Lưu Nga tò mò hỏi: “Ủa? Hàn tiểu ca, sao ngươi lại dậy sớm như vậy.” Lại thấy Hàn Nghệ mặc bộ đồ mới tinh, tóc cũng đã được chải chỉnh tề, còn mang theo một tay nải, thê này không giống như đi chạy bộ nha, ngược lại giống như muốn bỏ trốn, nàng lại hỏi: “Ngươi đây là muốn ra ngoài sao?”
Hàn Nghệ cười nói: “Lưu tỷ, vừa lúc ta muốn tìm tỷ.” Nói xong, hắn lôi kéo Lưu Nga qua một bên, thấp giọng dặn dò: “Ta chỉ sợ phải ra ngoài hai ngày, trong hai ngày này, nếu có người tới tìm ta, thì tỷ cứ nói là ta đã ra ngoài du ngoạn rồi, không biết là đi đâu, cũng chẳng biết khi nào mới về, đã nhớ kỹ chưa.”
Lưu Nga nghe vậy mơ mơ màng màng hỏi lại: “Có ý gì vậy?”
Hàn Nghệ nói: “Tỷ cứ kệ là có ý gì đi, tỷ chỉ cần nhớ kỹ, mặc kệ người nào tới, tỷ đều phải nói như vậy.”
Lưu Nga nói: “Ta vẫn không rõ.”
Hàn Nghệ buồn bực nói: “Tỷ không cần hiểu đâu, tỷ chỉ cần nói vậy là được rồi.”
Lưu Nga nghe vậy lại càng hoảng sợ: “Không phải là ngươi lại muốn gây chuyện gì nữa đó chứ?”
Lưu tỷ này, làm như là ta chuyên môn đi gây sự vậy, hiên giờ toàn là người khác đến chọc ta đó. Hàn Nghệ vội vàng nói: “Ta thề với trời, sẽ không gây ra bất cứ chuyện gì, tỷ cứ nói như vậy là được rồi.”
“Thật chứ?”
“Danh dự của ta kém như vậy sao?”
“Vậy. . . được rồi.”
“Cứ như thế đi, ta đi trước đây, nhớ kỹ là bất kê là ai tới, tỷ cũng chỉ cần nói như vậy thôi.”
Dứt lời, Hàn Nghệ liền biến mất ở trong làn sương sáng, đê lại Lưu Nga nga vẫn mang vẻ mặt mờ mịt.
Đến khi mặt trời mọc, ánh nắng ấm áp xua tan đi sương sáng.
Bởi vì mấy câu nói lúc sáng của Hàn Nghệ, khiến cho Lưu Nga ngay cả tâm tình đi tuần tra cũng không có, ngồi ở trong sảnh, đoán tới đoán lui xem Hàn Nghệ đang giở trò gì.
Bỗng nhiên, Trà Ngũ đi đến, nói: “Lưu tỷ, bên ngoài có người đến tìm Tiểu Nghệ ca.”
“Cái gì?”
Lưu Nga bỗng nhiên đứng dậy, sợ tới mức cả kinh: “Có hỏi là người phương nào không?”
Trà Ngũ nói: “Hình như là quản gia trong phủ Phò mã đô uý.”
“Phò mã Đô úy?”
Lưu Nga ngẩn ngơ, lại đặt mông ngồi xuống.