Vật cỡi mọi người vừa động, Miêu Nghị đi ở sau cùng đã lật tay gọi ra Huyền Âm Bảo Kính. Lập tức khí âm sát nồng đậm phun ra điên cuồng từ sau lưng mọi người, nhất thời bao phủ hết thảy bên trong sương mù xám, ngay cả Yến Bắc Hồng cũng không thoát khỏi.
Yến Bắc Hồng lặng lẽ chú ý phản ứng Miêu Nghị có thể nói giật mình kinh hãi, trong lúc vừa kinh ngạc vừa sợ hãi đã bị khí âm sát phun ra bao phủ vào trong.
Bọn Tống Trạch Minh Lâm vào trong âm hàn cực độ vô cùng kinh hãi, thế nhưng đang đưa lưng về phía Miêu Nghị nên không còn kịp xoay người tránh né. Ai nấy kinh hoảng không còn ý thức, bị khí âm sát phun trúng từng người một theo quán tính vật cỡi chúi về phía trước ngã xuống, Yến Bắc Hồng cũng không ngoại lệ.
Khí âm sát chui trở vào trong Huyền Âm Bảo Kính, Miêu Nghị một tay cầm Nghịch Lân thương, một tay cầm Huyền Âm Bảo Kính lạnh lẽo quét nhìn nhân mã ngã đầy đất. Mặt đất trắng như tuyết một mảng, bọn Tống Trạch Minh cũng bị băng sương thật dày trắng xóa bao quanh, nhân mã đông cứng dưới đất.
Miêu Nghị nhảy xuống ngựa đỡ Yến Bắc Hồng dậy, thi pháp tiêu trừ khí âm sát trong cơ thể y.
Yến Bắc Hồng dần dần tỉnh lại từ từ mở hai mắt ra, thấy Miêu Nghị đang nhìn mình cười quỷ quyệt, không khỏi trợn trừng mắt.
Không chờ cho y nổi giận, Miêu Nghị vội vàng cười giải thích:
– Ai bảo huynh không tìm vị trí tốt một chút tránh né, Huyền Âm Bảo Kính của đệ công kích không phân biệt địch hay bạn, nếu muốn tránh né huynh sẽ có khả năng bỏ sót địch nhân tạo nên phiền phức, không phải là đệ cố ý muốn chơi huynh…
Đầu óc Yến Bắc Hồng còn có hơi mơ hồ, theo bản năng còn run run mấy cái, dần dần định thần lại, chậm rãi bò dậy, nhanh chóng quan sát bọn Tống Trạch Minh thế nào. Xem ra y quan tâm nhất chính là Miêu Nghị có đắc thủ hay không, mình chịu thiệt một chút không sao cả.
Thấy đất đầy sương trắng, nhân mã bọn Tống Trạch Minh cũng bị đông cứng trên mặt đất, Yến Bắc Hồng lại khẽ run lên, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười ha hả như điên:
– Vân Hoa tông muốn đưa mỗ vào chỗ chết, đáng tiếc mạng Yến mỗ còn chưa tuyệt! Chờ đó cho ta, sớm muộn gì Yến mỗ cũng sẽ bằm thây các ngươi, sớm muộn cũng sẽ đạp bằng môn phái cổ xưa truyền thừa mấy vạn năm của các ngươi!
Vừa quay đầu lại thấy Miêu Nghị cứu tỉnh vật cỡi của mình dẫn tới, Yến Bắc Hồng run rẩy theo bản năng:
– Lão đệ, mới vừa rồi ngươi dọa ta thật khổ, ta còn tưởng rằng ngươi muốn tận diệt cả ta. Thân thể ta sẽ không có di chứng về sau chứ, vì sao vẫn còn lạnh run như vậy?
– Có thể trong cơ thể còn có chút âm khí chưa trừ sạch sẽ, tự huynh thi pháp khu trừ là được, không có việc gì, nhiều lắm là hơi tổn thương chút nguyên khí.
Miêu Nghị dứt lời rút bảo kiếm ra, chuẩn bị nhất nhất giết chết bọn Tống Trạch Minh. Nếu đã động thủ, hắn cũng không muốn để lại hậu hoạn, cũng là người tàn độc!
– Khoan hãy động thủ!
Yến Bắc Hồng giơ tay quát lên.
Miêu Nghị đang định chém xuống quay đầu nhìn lại, cau mày hỏi:
– Sao hả, huynh còn muốn giữ mạng cho bọn họ sao? Yến Đại ca, thứ cho đệ nói thẳng, nếu đã động thủ cũng không cần khách sáo. Giữ bọn họ lại nói không chừng là tự tìm phiền phức.
– Ta không phải có ý này, lão đệ bớt giận!
Yến Bắc Hồng sải bước đi tới, lộ vẻ hưng phấn hỏi:
– Có phải bọn họ còn chưa chết hay không?
– Tạm thời hẳn là không chết được, thời gian dài khó nói.
– Phải chăng là còn có thể cứu sống giống như ta lúc nãy?
– Phải thì sao?
Miêu Nghị nghi ngờ nói:
– Chẳng lẽ huynh muốn đệ cứu bọn họ tỉnh lại?
Yến Bắc Hồng giơ tay lên đè bảo kiếm của Miêu Nghị xuống, vỗ vỗ vào cổ tay hắn, sau đó quay đầu lại quét nhìn đám người Tống Trạch Minh đang đóng băng dưới đất một cái, lộ vẻ quỷ dị nói:
– Những năm qua những người này quát tháo làm nhục ta, không xem ta như con người. Mà ta vì có thể sống sót ở Tinh Tú Hải nên cũng chỉ có thể im hơi lặng tiếng, há có thể tha cho bọn họ. Chẳng qua là để cho bọn họ chết đi dễ dàng như vậy không khỏi quá tiện nghi cho họ, giao họ cho ta xử lý đi!
Miêu Nghị liếc y trên dưới một lượt, hắn vẫn cảm thấy Yến Bắc Hồng có hơi cổ quái, không nói được cụ thể là gì, cho người ta cảm giác hỉ nộ vô thường. Bất quá nếu Yến Bắc Hồng đã nói như vậy, Miêu Nghị cũng gật đầu một cái không nói gì, bèn thu bảo kiếm.
Rồi lại thấy Yến Bắc Hồng lấy ra thanh đại đao bản rộng của y, thân hình thấp thoáng liên hồi, chắt đứt tay chân bọn Tống Trạch Minh. Như vậy cho dù là bọn họ có sống lại cũng đã trở thành tàn phế, sẽ không có nguy hại gì.
Miêu Nghị thấy vậy cau mày, không biết rõ rốt cục Yến Bắc Hồng hận những người này tới mức nào, muốn giết cứ giết, cần gì phải làm ra chuyện tàn nhẫn như thế.
—————