– Khai công tử cứ nói, hai lão phu xin rửa tai lắng nghe.
– Bàng Trì!
Dương Khai vẫy tay với bên dưới.
Bàng Trì giật bắn người, vội vàng bay lên, chắp tay nói:
– Có thuộc hạ.
– Kiểm kê thương vong đi.
– Vâng!
Đáp lời, y liền bay trở xuống, bắt tay vào thống kê.
Chiến trường sau trận chiến là một mảnh hỗn loạn, người của Huyền Quang Hội và Trúc Tiết Bang bên dưới phân biệt rõ ràng, tuy trong mắt đôi bên vẫn còn ý thù địch, nhưng cũng không đánh tiếp nữa.
Hoắc Tinh Thần phấn khởi quan sát Dương Khai, khóe miệng thoắt ẩn thoắt hiện một nụ cười mỉm, Dương Khai khoanh tay đứng đấy, im lặng đợi chờ.
Hoắc gia nhị lão thầm kinh ngạc vì phong thái bình tĩnh của hắn.
Một lát sau, Bàng Trì lại bay lên, vẻ mặt bi thương, hồi bẩm:
– Đệ tử trong Bang tử mạng sáu mươi tám người, bị thương một trăm tám mươi chín!
Dương Khai quăng ánh nhìn sang Hoắc Tinh Thần, sắc diện lãnh đạm.
Hoắc Tinh Thần nhún vai hờ hững:
– Quy đổi ra đi, ta đền ngươi là được!
– Năm vạn lượng một người chết, một vạn lượng một người bị thương, có thể đền bằng tiền, hoặc là linh đan diệu dược, thi tài địa bảo thay thế!
– Ngươi cướp tiền đấy à?
Hoắc Tinh Thần la lớn.
Tuy y là người thừa kế duy nhất của Hoắc gia, nhưng Dương Khai đưa ra cái giá như vậy, cũng khiến y chịu không đặng, nếu tính theo cách đó, thì lần này phải bồi thường mấy trăm vạn lượng.
– Khai công tử, cái giá này có phải hơi đắt rồi không ạ?
Một vị cao thủ Hoắc gia có vẻ không hài lòng, thực sự không ngờ Dương Khai lại tham lam đến vậy.
– Khỏi thương lượng.
Dương Khai lắc đầu kiên quyết.
– Lão tử không trả!
Hoắc Tinh Thần nghểnh cao cổ, khẩu khí cương quyết, bao năm na thật sự chưa sợ ai bao giờ.
Dương Khai nở nụ cười yên ắng mà quỷ dị:
– Ngươi tưởng mình có cơ hội để trả giá hay sao?
Lời vừa dứt, một mùi hương e ấp thình lình vấn vít nơi đầu mũi của chúng nhân.
Trước ngực Hoắc Tinh Thần chợt tỏa ra một chấm hồng quang, ngay lập tức, hồng quang đó phân tán thành mấy trăm, mấy nghìn tia sáng, trực tiếp vây lấy y.
Soạt soạt soạt…
Nghìn cánh hoa vần vũ xung quanh Hoắc Tinh Thần, bọc y bên trong, kín không kẽ hở, mỗi một cánh hoa đều sắc bén vô cùng, tản mác khí tức chết chóc u ám. Trán Hoắc Tinh Thần liền toát mồ hôi lạnh ngay tức thì.
Hai vị cao thủ Hoắc gia không khỏi tái người.
Họ hoàn toàn không phát giác ra Dương Khai động tay động chân với Hoắc Tinh Thần từ lúc nào, nghìn cánh hoa này hiển nhiên là một thứ bí bảo sát phạt, trong lúc họ chẳng hiểu mô tê gì, chúng đã được vị công tử Dương gia trước mặt này áp đặt lên người thiếu gia của họ.
Hai vị cao thủ cuối cùng không còn dám khinh thường Dương Khai nữa, càng không dám so sánh hắn với những gã trẻ tuổi bình thường, bản lĩnh đến mức này thật sự đáng kinh hãi.
– Ngươi dám giết ta?
Hoắc Tinh Thần đến tận lúc này vẫn còn mạnh miệng hết sức.
– Cho ngươi nằm liệt trên giường vài tháng hay một năm thì được.
Dương Khai hừ lạnh ngắt, Hoắc Tinh Thần liền nít bặt.
Phát giác ra lãnh ý và bực dọc trong mắt hắn, một vị cao thủ Hoắc gia vội vàng nói:
– Khai công tử, bọn tiểu nhân xin thua, cứ bồi thường theo ý ngài! Chỉ xin ngài thả thiếu gia nhà tiểu nhân ra trước đã.
– Đừng thách thức lòng kiên nhẫn của ta nữa.
Dương Khai cười nhạt, đầy ý cảnh cáo.
– Tuyệt đối không đâu ạ!
Người nọ trầm giọng gật đầu.
Lúc này nghìn cánh hoa bỗng ngưng tụ thành một điểm hồng quang, vụt trở về nội thể Dương Khai, biến đâu mất tăm.
Ba người Hoắc gia đều bất giác thở phào một hơi, sắc mặt Hoắc Tinh Thần cứ u ám, cũng không biết là đang nghĩ gì nữa.
Còn một vị cao thủ Hoắc gia thì lại nhìn Dương Khai một cái đầy đăm chiêu:
– Khai công tử hình như có dấu hiệu sắp đột phá ạ.
Liếc nhìn y, Dương Khai điềm nhiên gật đầu.
Vốn đang ở giai đoạn “cổ lọ”, trận chiến hôm nay có vẻ không nguy hiểm gì, cũng đã giải quyết xong chiến cuộc trong vài hơi thở, nhưng trước mặt hai người này Hoắc gia, Dương Khai vẫn cảm thấy áp lực rất lớn.
Nào ngờ dưới áp lực này, “cổ lọ” của hắn lại bị phá vỡ.
Thấy hắn thừa nhận, hai vị cao thủ Hoắc gia không khỏi hít sâu một hơi, Hoắc Tinh Thần lại càng nhìn hắn sửng sốt, ánh mắt lóe lên vẻ ngưỡng mộ.
– Khai công tử, đột phá vẫn quan trọng hơn, chuyện ở đây ngài không cần phải lo nữa, vốn chỉ là hành động trong lúc vô vị của thiếu gia nhà tiểu nhân thôi, hai lão hủ xin nhân xử lý!
Nghe y nói thế, Bàng Trì và Mộc Nam Đẩu liếc nhìn nhau, đều bất giác lắc đầu cười khổ sở. Hai bên đều có tử thương, vậy mà chỉ xuất phát từ phút vô vị của một tên công tử bột, mạng người trong mặt mấy gã thiếu gia này, thật sự chẳng là gì cả.
– Được.
Dương Khai gật đầu, sắp đột phá đến nơi rồi, hắn cũng không có thời gian ở lại đây thừa lời, vội vàng lách mình một cái, bay vào trong đại điện của Trúc Tiết Bang.
– Dương Khai.
Hoắc Tinh Thần bỗng nhiên gọi lại từ sau.
Dương Khai khựng lại, ngoảnh mặt lại nhìn.
– Ngươi sắp tham gia đoạt đích chi chiến phải không?
Hoắc Tinh Thần mỉm cười hỏi.
– Phải!
– Được được được!
Hoắc Tinh Thần bật cười ha hả.
– Ngươi đợi đấy, ta nhớ kỹ ngươi rồi, ta cũng sẽ tham gia!
Dương Khai không bác bỏ lời y, vụt biến vào trong đại điện.
Đợi khi bóng dáng Dương Khai đã khuất khỏi tầm mắt, Hoắc Tinh Thần mới cười lạnh lùng:
– Thú vị, thú vị lắm!
Một vị cao thủ Hoắc gia vội trấn an:
– Thiếu gia không phải tức giận, chỉ cần đứng đúng vị trí trong đoạt đích chi chiến, thì lúc nào cũng có thể phản đòn, đến lúc đó, hắn sẽ biết hôm nay đắc tội ngài, không phải là hành động sáng suốt.