Nhưng Ngọc Thước dường như không nghe thấy, hoặc nàng ta giả điếc. Nàng ta chỉ một lòng muốn lấy mạng Trúc Chi mà không cần biết thân phận của cô là gì cả đâu. Kẻ từ lúc nào lại có một kẻ to gan đến mức xâm nhập vào cửa sau của âm phủ kia chứ. Bộ cô tưởng Ngọc Thước dễ dàng bị đánh bại nên mới chọn tấn công từ của sau ư.
Trúc Chi bực mình rút cây trâm cài tóc xuống, đỡ lấy nhát chém hiểm của Ngọc Thước. Sau đó hét vào mặt nàng ta:
“Chị là Ngọc Thước, đúng không ạ?”
Ngọc Thước híp mắt nhìn cây trâm trên tay của Trúc Chi, khuôn mặt tự dưng không còn vẻ độc ác nữa, thay vào đó là một nụ cười rạng rỡ, nàng ta cũng thu lại thanh kiếm tạo từ lá cây của mình. Nàng vui vẻ nói:
“Ngươi là người của Huyết Yêu. Sao không nói sớm?”
Trúc Chi định cải lại nàng ta, định nói rằng chính nàng ta là người không thèm cho cô cơ hội nào để giới thiệu bản thân trước. Ai dè nàng ta không cho cô có cơ hội nói gì cả mà chỉ nói tiếp:
“Đã là người của chàng thì cũng là người của ta. Ta sẽ giúp ngươi vào bên trong.”
Trúc Chi khó hiểu nhấn mạnh:
“Chị là người của Huyết Yêu?”
Ngọc Thước trưng ra bộ mặt yêu kiều, có chút thẹn thùng mà nói:
“Chàng ấy mê đắm ta, ta chắc chắn điều đó. Nói không chừng chàng muốn lấy ta làm vợ. Có một lần hắn đã ước định cùng ta rằng…”
“Khoan.” Trúc Chi giơ tay ngăn cản người đàn bà xinh đẹp (có lẽ trong mắt Trúc Chi lúc này cô ta đã bớt xinh đẹp một chút) và nói tiếp:
“Huyết Yêu mê đắm chị?”
Ngọc Thước kéo tay Trúc Chi đi về phía trước, vừa đi vừa nói:
“Chuyện kể ra rất dài. Ngươi cứ hiểu là ta đây là vị hôn thê của chàng ấy đi.”
Trúc Chi muốn nổi điên, muốn hất tay khỏi bàn tay của Ngọc Thước, muốn quay trở lại hỏi Huyết Yêu cho ra lẽ chuyện hắn thật sự ước định gì đó với nàng ta hay không, rằng có thật nàng ta là vị hôn thê của hắn hay không.
Hèn chi mà Huyết Yêu thường xuyên lui tới âm phủ như thế. Có thật hắn đưa những linh hồn đến gặp Địa Mẫu, hay hắn còn đến đây thăm người tình của hắn nữa. Có phải vì cô nương Ngọc Thước này mà bao nhiêu lần hắn đã từ chối tình cảm của cô hay không.
Sau đó cô cay đắng nghĩ, suy cho cùng thì mối quan hệ giữa cô và Huyết Yêu vẫn chưa rõ ràng gì cả, cô cũng chẳng có quyền ghen tuông, chẳng có quyền chất vấn Ngọc Thước. Huống hồ còn có chuyện quan trọng hơn chuyện tình cảm nam nữ của cô và cái tên đáng ghét Huyết Yêu kia.
Âm phủ lúc này cũng “náo nhiệt” không kém trên hạ giới là mấy. Bởi vì có một thế lực bí hiểm nào đấy đã giải thoát đám sát thủ (đáng lý ra đã được nhốt kỹ càng dưới 19 tầng địa ngục). Bạo động đang diễn ra tất cả các tầng địa ngục, lũ yêu ma quỷ quái đang hăng máu và muốn thoát ra ngoài. Ngay cả lính canh cũng khó mà kiểm soát chúng.
Tất cả quan viên của âm phủ được triệu tập về đây, nhằm giải quyết vấn đề. Người ngồi trên ngai vàng là một người phụ nữ trung niên có khuôn mặt rất lãnh đạm, có chút đứng đắn và cả nghiêm khắc nữa. Cá là chẳng ai dám chọc giận bà ấy, bởi vì họ sẽ nhận được cơn thịnh nộ còn đáng sợ hơn cả ba tên giống Huyết Yêu cộng lại.
Một lão già đứng trước mặt người phụ nữ lên tiếng trước:
“Thưa Địa Mẫu, chuyện canh giữ đám sát thủ thuộc trách nhiệm của Hắc Bạch vô thường. Thần nghĩ phải hỏi xem hai người họ đã làm gì trong khi đám sát thủ kia trốn thoát.”
Địa Mẫu nghiêm nghị nhìn người vừa mới phát biểu. Bà trầm giọng nói:
“Ý của Mậu Dần các ngươi đã hiểu rồi chứ?”
Mậu Dần chính là ông lão vừa mới đứng ra phát biểu. Ông ta cúi đầu không dám trả lời Địa Mẫu, cũng không dám ngó xem có tên nào phải đối lời nói của mình hay không. Địa Mẫu vẫn nghiêm trang ngồi trên ngai vàng, dù thoáng thấy vầng trán của ba nhăn lại.
Địa Mẫu lạnh lùng nói:
“Bây giờ theo ý của ngươi thì ta nên truy cứu trách nhiệm của Hắc Bạch vô thường trước, hay là giải quyết ba cái mớ rắc rối mà âm phủ đang gặp trước?”
Mậu Dần đương nhiên muốn giải quyết mọi chuyện trước, nhưng vì lão đã đề nghị truy cứu trách nhiệm của Hắc Bạch vô thường, nên lão chỉ còn cách im cái miệng của lão lại và đón nhận ánh mắt giận dữ của Địa Mẫu.
Địa Mẫu đứng lên khỏi ghế ngồi, bà nói to:
“Âm phủ từ xưa đến giờ chưa từng có kẻ thật sự muốn xâm chiếm, chỉ có kẻ muốn cái đầu của ta, hoặc muốn giải thoát mấy kẻ nguy hiểm đã được giam giữ nghìn năm nay. Lần này, kẻ thù của chúng ta là Nguyên Sâm. Hắn chính là chủ mưu của mọi việc.
Tất cả chúng ta đều có trách nhiệm trong vụ này, không riêng gì Hắc Bạch tướng quân. Một khi lão già ấy muốn thứ gì thì lão sẽ triệu hồi thứ ấy thôi. Không chừng ngoài đám sát thủ, Nguyên Sâm còn giải thoát cho những tên khét tiếng khác nữa.
Bây giờ ta muốn một số ra ngoài tiêu diệt đám người đang làm loạn, số còn lại mau chóng phong ấn tất cả đám quỷ ma lại trước khi chúng trốn thoát lên trần gian hãm hại con người.”
Tất cả những ai đang đứng bên dưới đều đồng thanh:
“Tuân lệnh.”
Địa Mẫu phất tay cho đám người phía dưới biến đi cho khuất mắt, còn bà đang nhìn thân ảnh nhỏ bé đang núp phía sau ghế vàng. Người này chẳng là người nào xa lạ cả, mà là Trúc Chi. Cô đi ra từ phía sau và tươi cười nhìn bà.
Trước đó vài phút thôi, Trúc Chi đã được Ngọc Thước đưa đến gặp Địa Mẫu. Cô đã đưa tín vật của Huyết Yêu cho bà ngay khi hai người gặp được nhau. Cô vấn tắt giải thích cho Địa Mẫu biết mọi chuyện, rằng có người đang muốn cái mạng của bà. Nhưng cuộc trò chuyện của hai người chưa đi đến đâu thì chiến loạn xảy ra và bà buộc phải dừng câu chuyện để mà triệu gấp cấp dưới của mình.
Địa Mẫu thở dài, bà đang nhìn khuôn mặt lí nhí của Trúc Chi, vẫn chưa kịp mời cô một tách trà cho đúng nghĩa. Đáng lý bà nên nói cảm ơn khi cô đã lặn lội đường xa chỉ đến đây cảnh báo bà phải cẩn thận với mọi thứ, thì lời nói bay đi đâu mất thay vào đó là một câu hỏi:
“Bằng cách nào mà một người như con có thể vượt qua lửa địa ngục và đến đây?”
Trúc Chi thành thật nói:
“Chuyện đó không quan trọng. Có một chuyện quan trọng hơn, con đã thấy bà bị đâm chết bởi một thanh kiếm màu đen, tỏa ra một làn khỏi hắc ám. Con chưa nhìn thấy hung thủ là ai, có lẽ do con vẫn còn đang yếu…”
Địa Mẫu ngắt lời của Trúc Chi:
“Khoan đã. Ý con nói là con có khả năng nhìn thấy trước cái chết của ta ư?”