– Tu vi đệ bất quá Thanh Liên nhất phẩm, hẳn tu vi những người kia không thấp, vì sao Yến Đại ca lại tin tưởng đệ như vậy?
– Thanh Liên nhất phẩm ư, thứ cho ta nói thẳng, cho dù đệ có tu vi Thanh Liên cửu phẩm thì đã sao? Ở Tinh Tú Hải này, đâu đâu cũng thấy toàn là trọng bảo dốc hết toàn lực môn phái chế tạo, cho dù là thương pháp của đệ cao minh hơn nữa cũng khó ngăn được trọng bảo. Nếu như lão đệ không có điều ỷ lại, sao dám một mình xông xáo Tây Tinh hải!? Nếu như ta đoán không sai, trên tay lão đệ chắc chắn cũng có bảo bối phòng thân!
Yến Bắc Hồng cười tủm tỉm nói:
– Lão đệ, chẳng lẽ đệ khoanh tay đứng nhìn có một ngày ta chết dưới tay Vân Hoa tông sao?
Chẳng trách nào trước đó không chào hỏi đã đánh, sau đó lại mời mình gia nhập, thì ra y có ý định này… Miêu Nghị than thở:
– Đúng là trong tay đệ có món trọng bảo…
Hắn rất muốn nói mình không hề một mình xông xáo Tây Tinh hải, bất quá là trốn tránh trước đây không lâu mới ra ngoài mà thôi. Bất quá người ta đã nói đến nước này rồi, nói thêm gì nữa cũng vô ích, cũng chỉ có thể lắc đầu cười khổ:
– Yến Đại ca có ân cứu mạng với tiểu đệ, nếu chuyện liên quan đến sinh tử tồn vong Yến Đại ca, tiểu đệ nào dám không theo!
Thấy hắn đã đáp ứng, Yến Bắc Hồng vung bàn tay to tướng vỗ mạnh vào vai hắn, sung sướng cười to nói:
– Quả nhiên huynh đệ ta không có nhìn lầm người, lúc trước không trải qua lão đệ đồng ý đã cưỡng ép kéo lão đệ vào nhóm, hy vọng lão đệ không để trong lòng. Hôm nay Yến Bắc Hồng ta trịnh trọng nói một câu, bắt đầu từ hôm nay, chuyện của lão đệ chính là chuyện của ta. Từ nay về sau ai dám động một đầu ngón tay lão đệ, chính là làm khó dễ Yến Bắc Hồng ta, có thiên địa chứng giám cho lời thề này!
Miêu Nghị cười khổ nói:
– Yến Đại ca nói quá lời, Miêu Nghị ta cũng không phải là người vong ân phụ nghĩa!
Ý nói là, ngươi không cần thề nặng như vậy ta cũng sẽ giúp ngươi.
– Ta biết!
Yến Bắc Hồng lại vỗ vỗ vai hắn, sau đó thả tay xuống nhìn ra xa nói:
– Nếu không tin tính tình lão đệ, huynh đệ ta đâu dám gửi gắm Hồng Tụ, Hồng Phất??? Nhớ năm xưa hai ta chạy thoát khỏi từ Vạn Trượng Hồng Trần, có thể đi từng bước một tới hôm nay thật sự là không dễ, ta cũng muốn xem thử rốt cục huynh đệ chúng ta có thể đi được bao xa!
– Tu vi của bọn Tống Trạch Minh thế nào, có trọng bảo gì lợi hại không?
Lời nói suông không thể no bụng, nếu muốn động thủ, dĩ nhiên Miêu Nghị cũng muốn tìm hiểu rõ ràng lai lịch đối phương.
Yến Bắc Hồng báo cho hắn biết, tu vi toàn bộ chín người Tống Trạch Minh đều là Thanh Liên cửu phẩm, nếu không cũng khó sống dưới sự đuổi giết của tiểu ma đầu Vân Phi Dương kia đến bây giờ. Trong đó có ba người tay cầm trọng bảo do Vân Hoa tông ban cho, lợi hại nhất đương nhiên là Lưu Vân Sát trên tay Tống Trạch Minh, tiếp theo là Tử Mẫu Phi Kiếm của Đoạn Hồng Phi, kém nhất là Thủy Vân Châu của Khổng Ngọc Liên.
Sau khi nghe Yến Bắc Hồng nói xong, Miêu Nghị khẽ gật đầu, ít nhiều gì trong lòng cũng có tự tin hơn, đồng thời cũng đánh giá Yến Bắc Hồng cao hơn trước. Tu vi y chỉ là Thanh Liên ngũ phẩm duy nhất trong đám người này, cũng có thể đi theo bọn họ sống sót đến bây giờ, có thể thấy được bản lãnh hết sức bất phàm.
Yến Bắc Hồng lại hỏi:
– Lão đệ, ngươi đã biết rõ tình huống, cảm thấy động thủ thế nào là thích hợp?
Miêu Nghị trầm ngâm nói:
– Biện pháp tốt nhất chính là đánh lén!
Hai người thương nghị một lúc, Yến Bắc Hồng gật đầu nói:
– Chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay đệ vừa tới đầu nhập, chạy tới bái kiến cũng là chuyện đương nhiên, chúng ta bắt đầu nhất nhất hạ thủ có được chăng?
Miêu Nghị gật đầu đáp ứng, không nghĩ tới mình ẩn nấp nhiều năm đi ra ngoài, chuyện đầu tiên làm lại là giết người đoạt bảo, ai bảo số phận đẩy đưa…
Bọn Tống Trạch Minh ở tạm trong một sơn trại bỏ trống, mục tiêu đầu tiên hai người hạ thủ chính là Tống Trạch Minh. Cả hai trở lại sơn trại chiếm cứ hiểm địa, chạy thẳng tới động phủ Tống Trạch Minh, cũng là động phủ của nguyên trại chủ sơn trại này, Tống Trạch Minh là đệ tử thủ lĩnh Vân Hoa tông phái tới, ngồi trên chủ vị.
—————