Hạ Nhi nhướng mày, ngẩng đầu nhìn Kristy, nói bằng chất giọng quái dị:
“Sợ quá nha!”
Khương Tình lôi đâu ra một kẻ điên thích thêm loạn thiết lập nhân cách và tội trạng cho người khác như thế chứ?
Làm người nối nghiệp của một đất nước văn minh xã hội chủ nghĩa, loại hành vi vu oan giá hoạ này sao cô có thể chấp nhận được?
Nếu cô ta không phải là người của nữ nhân kia, chắc có lẽ cô đã xông lên đạp cho một trận để tỉnh lại rồi.
“Hạ Nhi!.”
Một âm thanh nhỏ nhặt hoà vào buổi đêm tĩnh mịch.
Hạ Nhi giật bắn người, thứ âm thanh này hệt như một bản nhạc du dương dễ chịu, vô cùng dễ nghe, nhưng lại khiến toàn thân cô rét buốt.
Quả nhiên, sau khi thanh âm đó vừa dứt, một nữ nhân với bóng dáng thanh lãnh bước đến, chân giẫm lên sàn nhà, lặng yên không một tiếng động, giống như u linh đang đi dạo trên hành lang.
Kristy ngước mắt lên, khoé môi treo một nụ cười nhạt, bộ dạng như đã biết trước sẽ có người đến.
Là Dung Lạc.
Phía sau Dung Lạc là Tưởng Đường và Hoắc Thâm.
Nghiên Nghiên và Vương Luân cũng xuất hiện, đang dẫn theo một đám vệ sĩ đi tới.
Khi vừa trông thấy Dung Lạc, những tên vệ sĩ liền hạ mình cúi mặt, còn chưa kịp lên tiếng chào, Dung Lạc đã đưa một tay lên ra ý im lặng.
Dung Lạc bình tĩnh, thản nhiên trước mọi ánh mắt, đi thẳng vào căn phòng.
Căn phòng rộng lớn trong tức khắc liền có thêm bóng dáng một nữ nhân cao lãnh ngông cuồng.
Dung Lạc liếc nhìn Kristy đang bị thương ngồi một bên, sau đó từng bước đi tới.
Hạ Nhi đứng cạnh Kristy, cô không nghĩ Dung Lạc lại xuất hiện ngay tại lúc này, còn đến nhanh như thế, cô vốn cũng chẳng biết Dung Lạc quay về từ lúc nào, cả người cô lùi về sau, cơ thể nhỏ bé bị bóng trăng bao trùm, gương mặt tuyệt sắc hơi chìm sâu vào suy tư.
Dung Lạc dừng lại trước mặt Hạ Nhi, đôi mắt xanh biển hơi nhướng lên, có chút ánh sáng màu cam nằm giữa hai ngón tay thon dài. Ở đó có một điếu thuốc, đang cháy chút lửa nhỏ nhoi.
Lúc này Hạ Nhi mới để ý, trên ngón tay áp út của Dung Lạc có đeo một chiếc nhẫn hình tròn vừa vặn, không lỏng không chặt, không lệch một ly. Viên ngọc màu trắng trên chiếc nhẫn điểm xuyết cho ngón tay thon dài tuyệt mỹ, vô cùng tinh tế, như tuyết liên mềm mại nở ra từ giữa ngón tay vậy.
Gió thổi vào trong mà vẫn không đánh bay được suy nghĩ rối loạn của Hạ Nhi lúc này.
Quả nhiên! Người mà Dung Lạc đang truy tìm là Kristy!!!
Dung Lạc nhìn cô đứng chắn trước mặt Kristy rất lâu, sau đó mới lạnh giọng hỏi cô:
“Em quen biết cô ta?”
Nghe qua giọng nói vừa thâm trầm vừa tàn nhẫn đó cất lên, Hạ Nhi hệt như đi từ bàng hoàng đến một thứ linh cảm cực đoan tồi tệ khác – đó là:
Dung Lạc đang muốn gϊếŧ Kristy!
Nhìn thấy sự phòng bị của cô, tận sâu trong đáy mắt Dung Lạc ánh lên một tia do dự trong giây lát nhưng cũng che giấu đi rất nhanh, khoé miệng Dung Lạc nhếch rất khẽ:
“Lại đây.”
Chất giọng của Dung Lạc lúc này có chút lạnh lùng, cứ thế theo tai len lỏi vào tận trái tim Hạ Nhi, khiến nó cũng trở nên lạnh buốt.
Dung Lạc nhìn thấy cô không bước đến liền chậm rãi tiến lên, nghiêng người tới trước mặt cô, cánh môi mang hơi lạnh hướng về phía môi cô, nhưng Hạ Nhi đến một chút phản ứng cũng không có, chỉ nhìn trừng trừng vào Dung Lạc.
Cuối cùng khi bờ môi lành lạnh kia sắp đụng phải cánh môi của cô, thân ảnh Hạ Nhi lập tức bị một lực mạnh mẽ kéo hơi nghiêng qua, cánh môi Dung Lạc lướt qua gương mặt cô, hơi thở nóng rực rơi vào bên tai cô.
Kèm theo đó là tiếng đồ vật bị đổ vỡ.
Là Kristy động thủ.
“Ây da.. Dung tiểu thư cũng thật là… Trước mặt gia đây lại thể hiện ân ân ái ái với tiểu mỹ nhân. Không sợ gia ghen sao?”
Kristy đang bị thương nên có chút không thể khống chế được lực đạo, vừa nói vừa ôm lấy Hạ Nhi lùi về sau, thân hình chạm phải một vài vật dụng, phải gắng lắm mới đứng vững được.
Bàn tay hơi dùng sức, siết lấy cổ tay Hạ Nhi quả thực rất mạnh.
Hạ Nhi có chút đau, cổ tay thoáng bị siết đến run lên, trước đó còn có mùi thuốc lá của Dung Lạc xộc vào mũi, cô không nhịn được ho khẽ một tiếng:
“Khụ..”
Dung Lạc bừng tỉnh lại, ngay lập tức dập tắt điếu thuốc, hướng mắt về phía Kristy, ngữ khí buốt giá rét lạnh:
“Buông cô ấy ra!!!”
Vừa nói, đôi mắt xanh biếc vừa vặn nhìn xuống những mảnh vỡ bé tí đang nằm vương vãi dưới chân Hạ Nhi, trong đáy mắt xanh như hải dương sâu thẳm cuộn thành một vòng tâm bão.
Kristy nhìn Dung Lạc, có chút sững người.
Dung Lạc có một đôi mắt màu xanh biển trong suốt, chỉ cần nhìn thật kỹ, sẽ phát hiện đằng sau tầng trong suốt kia, che giấu bằng một tầng băng rất dày, đẩy không ra, đập không hỏng, vô thanh vô tức đóng băng cả tâm hồn người khác.
Cho dù là ở dưới ánh mặt trời rực lửa, cũng không cảm giác được nhiệt độ trong đáy mắt âm lãnh kia.
Theo ánh mắt của Dung Lạc, Kristy cũng đã phát hiện ra mảnh vỡ dưới sàn nhà rất sắc bén, hơi im lặng cúi đầu quan sát, sau đó hai mắt hơi cau lại, trầm giọng trêu chọc:
“Xem kìa! Một nữ nhân phóng đãng âm độc như cô mà cũng có ngày biết thương tiếc cho một nữ nhân sao? Sợ mỹ nhân này bị gia đây làm cho bị thương à?”
Nghiên Nghiên lúc này lập tức bước vào trong phòng, lạnh lùng quát lớn với Kristy:
“Cố Khúc! Cô đừng có quá phận.”
Kristy nhìn về hướng Nghiên Nghiên, môi mỏng nhếch lên, cười đến vũ mị:
“Quá phận? Dù sao gia đây cũng là người được công nương Dania mời đến để làm khách. Đây là đạo đãi khách của chủ nhân các người sao? Các người không biết tôn trọng khách nhân như thế, dùng súng chĩa vào khách quý của công nương. Đó mới là quá phận!”
Vừa nói, Kristy vừa hướng mắt về phía đám vệ sĩ.
Hạ Nhi lúc này mới để ý, đám vệ sĩ ở đây đều được trang bị súng, trong đó còn có Hoắc Thâm đang hướng súng về phía Kristy, trên người Kristy lại có vết thương.
Vết thương đó rõ ràng là do đám người này truy sát mà có.
Chỉ đối phó với một nữ nhân như Kristy, Dung Lạc phải đích thân xuất hiện, còn huy động lực lượng vệ sĩ và thuộc hạ dưới tay nhiều như vậy.
Xem ra Kristy chắc chắn phải có mấy phần bản lĩnh.